Đây là lần thứ hai Thẩm Từ Thu hỏi y: "Đường còn có không?"
Lần trước, Tạ Linh còn nghĩ chỉ là một câu vô tình lúc say, nhưng lúc này nghe lại lời ấy, y rốt cuộc đã hiểu rõ nỗi niềm chất chứa trong tiếng thì thầm kia.
Một người từng tay nhuốm máu, g.i.ế. c người không chớp mắt, lúc say không nhắc đến oán cừu, cũng chẳng nhắc đến sinh tử, chỉ hỏi một câu: còn đường không.
Nếu không phải từng khổ đến tận cùng, ai còn có thể nhớ mãi không quên một vị ngọt?
Lồng n.g.ự. c Tạ Linh như có đá đè nặng, nghẹn đến mức gần như không thốt nổi thành lời.
"Có." Tạ Linh gian nan nói ra hai chữ, rồi đẩy chén đậu phụ đến trước mặt Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu vẫn chống trán, rất lâu sau mới buông tay, chẳng rõ có phải say đến mờ mắt không mà hắn chớp mắt rất chậm, con ngươi trong suốt hơn ngày thường, như thấm ánh suối, lấp lánh ánh nước. Nhưng khi lông mi khẽ run, mọi ánh sáng trong đó lại nhanh chóng tán loạn, mờ mịt.
Hắn cúi đầu nhìn chén, dường như không phân biệt được đó là gì. Nhưng cũng may hắn vẫn nhớ cách dùng thìa, chậm rãi múc một muỗng, đưa vào miệng.
Nuốt xuống rồi, Thẩm Từ Thu hơi cau mày, đặt muỗng xuống, nói:
"Không đúng."
Tạ Linh hỏi: "Gì không đúng?"
Rõ ràng ngọt mà, mùi sữa và hương đường đều đậm đà, chẳng lẽ không ngon?
Y còn đang suy đoán, liền nghe Thẩm Từ Thu chậm rãi đáp:
"Hương vị không đúng… không phải là đường của ta."
Tạ Linh khựng lại.
Tay y đặt trên bàn khẽ siết chặt, hít vào một hơi, giọng nói thấp đi, như đang cố đè nén điều gì đó, tiếng thở cũng run run:
"Ngươi nói… là tơ vàng mật hoa đường sao?"
Thẩm Từ Thu ngừng vài giây, như mới hiểu được lời Tạ Linh, rồi chậm rãi gật đầu.
Đúng vậy. Chỉ có tơ vàng mật hoa đường mới là đường của hắn. Còn lại, đều không thuộc về hắn.
Tay Tạ Linh càng nắm chặt hơn.
Thì ra, Thẩm Từ Thu vẫn luôn nhớ vị ngọt ấy, một viên đường nhỏ hôm đó, là do y cho.
Một người từng cô độc bước đi trong gió tuyết, chịu đựng quá nhiều đau đớn, đã sớm chai lì với mọi cảm xúc, không còn chủ động đi tìm bất kỳ điều gì ấm áp nữa. Nhưng Tạ Linh lại từng đưa cho hắn một gói đường, thứ ngọt duy nhất hắn từng nếm, thứ đã lặng lẽ đánh thức cảm giác làm người trong hắn.
Như người lạc giữa bóng đêm bỗng thấy ánh sáng, muốn chạm vào lại sợ tổn thương. Thế nên hắn vẫn luôn giữ gói đường ấy, nhưng không bao giờ nếm lại.
Sợ bản thân sẽ chìm đắm… rồi không quay lại được nữa.
Nhưng thực ra, hắn không cần quay lại. Bởi vì, trên con đường đó, từ đầu đã chẳng có nơi nào cho hắn dung thân.
Tạ Linh nghẹn họng, tay chân luống cuống lục lọi trong túi trữ vật. Tơ vàng mật hoa đường thì đã hết, nhưng y vẫn còn vài loại mứt khác làm từ mật đường, hương vị cũng gần giống.
Không sai, vị Thất điện hạ biết hưởng thụ này trong túi trữ vật vừa có pháp khí thượng phẩm vừa có snack ăn vặt, từ sách truyện đến kẹo bánh, thứ gì cũng có.
Tạ Linh lật tìm một hồi, cuối cùng lấy ra được một gói bánh mật ong, lập tức bóc ra, đưa đến trước mặt Thẩm Từ Thu:
"Cái này… cũng là đường của ngươi."
Miếng bánh trong suốt, lớp vỏ ánh lên sắc hổ phách, ngọt ngào sáng rõ, vừa nhìn đã biết là đường mềm thượng hạng, màu sắc còn giống hệt đồng tử của Tạ Linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!