Thẩm Từ Thu khẽ khép hàng mi, vẫn không nói gì.
Hắn cầm lấy ly rượu đầy, chuẩn bị uống tiếp, nhưng lúc ly vừa nâng lên, một chiếc ly khác đã nhanh hơn chạm vào mép ly của hắn.
Chạm một cái, khẽ khàng nhưng rõ ràng, vang lên tiếng "keng" thanh thúy.
Tạ Linh đôi mắt long lanh, cười đến kiêu ngạo và giảo hoạt:
"Cụng ly."
Y nói, rồi ngửa đầu, dứt khoát uống cạn.
Thẩm Từ Thu nhìn y, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Không biểu cảm, không lời nói, chỉ yên lặng đưa rượu vào miệng, uống một hơi cạn sạch.
Rượu cay nồng, trượt qua cổ họng tựa như lửa đốt, cũng như d.a. o nhỏ cắt qua, sắc bén đến bỏng rát.
Thẩm Từ Thu không hiểu vì sao có người lại thích thứ này. Hắn cũng chẳng rõ, cơn say thì có gì đáng để mong cầu.
Tạ Linh hình như đang nói gì đó, nhưng hắn không nghe rõ.
Đối mặt với bàn đồ ăn cũng chẳng buồn động đũa, chỉ một chén rồi lại một chén, dứt khoát, không chút do dự mà uống.
Đến một thời khắc nào đó, Thẩm Từ Thu cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên.
Theo bản năng, hắn muốn vận linh lực để tiêu bớt men say.
Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, hắn lại nhịn xuống.
Tư duy dường như cũng chậm đi đôi chút, thế này là say rồi sao?
Nếu chỉ thế thôi thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Nhưng mà… hình như cơn nôn nóng vẫn chưa tan, chỉ là hắn không còn rảnh để để tâm đến nó nữa.
Thẩm Từ Thu lại uống một chén.
Khi chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến cảm xúc, dường như chúng thật sự biến mất.
Cảm giác nhẹ nhõm hơn.
Nhưng những chuyện đã xảy ra sao có thể vì rượu mà biến mất?
Hắn bị người thân phản bội, đã c.h.ế. t một lần, toàn thân thương tích đầy mình…
Một vò rượu có thể xóa đi hết thảy những điều ấy sao?
Không thể.
Thẩm Từ Thu lại ngửa đầu uống cạn.
Trong căn phòng, ánh đèn dầu bập bùng lay động.
Chẳng biết là ánh sáng yếu đi, hay do mắt hắn bắt đầu lóa. Dưới ánh nến lờ mờ, hàng mi dày của hắn khẽ run.
Bên tai vang lên tiếng rượu tí tách rót vào chén, ai đó đang rót rượu cho hắn.
Ai nhỉ?
À, phải rồi, là Tạ Linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!