Chương 45: (Vô Đề)

Thẩm Từ Thu khẽ ấn đầu ngón tay. Nếu Tạ Linh đã mở lời mời hắn cùng ra ngoài ngày mai, vậy hắn cứ đi xem thử xem rốt cuộc là có vấn đề gì. Nghĩ vậy, hắn khẽ gật đầu đồng ý.

Tạ Linh ở trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Còn về phần ngày mai phải làm sao để giải thích cho hợp lý mấy lời vừa bịa ra… thì ngày mai tính sau. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, trước tiên cứ kéo được người ra khỏi phòng là thắng rồi.

Vì để tiện trò chuyện, Thẩm Từ Thu không thu lại kết giới cách âm trong phòng. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, định nhắm mắt dưỡng thần một lát.

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.

Là tiểu nhị của khách điếm, đem đồ ăn và rượu mà Tạ Linh vừa gọi mang tới.

Kết giới trong phòng chỉ cách âm một chiều, người bên ngoài không nghe được bên trong nói gì, nhưng tiếng gõ cửa, âm thanh ngoài phòng vẫn truyền vào rõ ràng.

Tạ Linh ra mở cửa, nhìn thấy đứng ngoài là hai người. Một người bưng khay, trên có vài món ăn còn bốc hơi nóng cùng một bầu rượu sứ. Người còn lại thì ôm nguyên một vò rượu lớn trong tay, vẻ mặt vừa nịnh nọt vừa cẩn thận.

Thì ra Tạ Linh gọi rượu, lão bản sợ một bầu không đủ cho khách quý uống, liền dứt khoát bảo người đem thẳng một vò lớn lên cho đủ "quản lượng", uống sảng khoái mới thôi.

Biết trong phòng chỉ có hai người ở, tiểu nhị cũng tinh ý chuẩn bị đúng hai bộ bát đũa và chén rượu, sau khi dọn thức ăn và rượu lên bàn xong xuôi liền lễ phép rút lui.

Tuy nói sau khi tích cốc thì có thể không cần ăn uống, quả thật tiện lợi, nhưng với Tạ Linh, việc thưởng thức món ngon vẫn là một thú vui. Trong nhân sinh ngắn ngủi, sống là để tìm chút vui vẻ, nếu không thì cuộc đời tu luyện này chỉ còn lại khô khan và vô vị.

Tu luyện, đọc thoại bản, ăn ngon, ngắm cảnh đẹp, nhìn mỹ nhân. Đối với Tạ Linh mà nói, tất thảy đều là thú vui nhân sinh.

Y ngồi xuống đối diện Thẩm Từ Thu, đưa đũa mời:

"Cùng ăn một chút nhé?"

Thức ăn Tạ Linh gọi không nhiều, phần lớn là món để nhắm rượu: cá kho cay nồng, gà chiên sốt ngọt cay, thịt thăn chua ngọt, và một chén đậu phụ phô mai ngọt mềm.

Món ngọt kia, y gọi riêng vì biết Thẩm Từ Thu thích vị ngọt.

Đậu phụ phô mai vừa đặt lên bàn, hương sữa và vị ngọt đã thơm nức, tiểu nhị khi dọn món còn được Tạ Linh căn dặn đặt gần tay Thẩm Từ Thu.

Thẩm Từ Thu thấy hết, đương nhiên biết món đó là gọi riêng cho mình, nhưng hắn không hề động vào.

Càng là mấy chuyện nhỏ nhặt chẳng liên quan đến chính sự, hắn lại càng không muốn nhận lấy sự "ưu đãi" của Tạ Linh.

Tạ Linh, cái người này… Lúc rực rỡ có thể như ngọn lửa chiếu sáng cả băng thiên tuyết địa. Lúc thu liễm lại giống như dòng nước ấm rỉ rả, len lỏi từng chút một, lặng lẽ sưởi ấm, thấm vào từng đầu ngón tay lạnh buốt, từng góc khuất trong tim.

Y không dùng vũ lực, nhưng lại khiến người ta khó lòng phòng bị.

Thẩm Từ Thu kháng cự kiểu xâm nhập đó.

Hắn thà cầm kiếm đ.â. m c.h.é. m người, thà đối đầu với âm mưu hiểm độc, còn hơn đối mặt với cái ấm áp vô hình này. Chỉ khi đắm chìm trong thù hận và mưu tính, hắn mới thấy bản thân rõ ràng, mới có thể sống tiếp.

Thế nhưng Tạ Linh cứ không chịu buông tha cho hắn.

Con yêu điểu này thông minh, nguy hiểm, tùy hứng, bề ngoài cười đùa ngả ngớn nhưng bên trong lại rất cố chấp. Sau vài lần đấu khẩu, vài phen giằng co, Thẩm Từ Thu bắt đầu sinh ra một loại ảo giác… rằng bản thân hắn vẫn còn giống như một người bình thường.

Nhưng hắn đâu phải người.

Hắn là quỷ, là bóng ma sống vì báo thù, sao có thể quay lại làm người như xưa?

Hắn không thể bước ra khỏi vùng băng tuyết của mình.

Dù trong mắt hắn, nơi xa xa ngoài bão tuyết hình như có ánh lửa, hình như có nơi có thể sưởi ấm thân thể giá lạnh nhưng đôi mắt từng bị m.á. u nhuộm đỏ của hắn, đã chẳng còn thấy rõ điều gì.

Nếu hắn tin… bước ra một bước, mà ánh lửa kia chỉ là hư ảo, là cái bẫy…

Thì đến cả vùng tuyết lạnh này hắn cũng không còn chỗ dung thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!