Độc trong m.á. u thủy yêu tuy chí mạng, nhưng nếu dính vết thương hở thì thể khiến đau đớn đến xé ruột xé gan, như sống bằng chết.
Mộ Tử Thần thật sự đau đến mức lăn bất tỉnh. Sau một tiếng thét dài thấu trời, cũng chẳng còn tâm trí mà diễn trò nữa, vội vàng lấy giải độc đan nhét miệng, tay run rẩy mở bình thuốc, liều mạng đổ lên miệng vết thương.
Nhược Thủy Tông vốn nhiều y tu, nên dược mang theo đều là hàng nhất.
Địch Sơn tay vẫn còn đang chảy máu, mà cũng vội chạy đến giúp . Hai kẻ ái mộ đó rơi kiếm, khiến kiếm trận tan vỡ, sắc mặt trắng bệch, sốt ruột đến độ chỉ xoay quanh bên Mộ Tử Thần.
Một sắp :
"Thật xin Tử Thần… , lúc đó còn sức, lỡ tay rơi kiếm…"
Người còn tự tát :
"Là vô dụng, kéo chân , nếu …!"
Mộ Tử Thần mồ hôi lạnh túa đầy trán, nửa chữ cũng nổi, bộ dáng quả thật chật vật thể tả.
Hắn chằm chằm miệng vết thương, may mắn dược của Nhược Thủy Tông phát tác nhanh, độc tố mờ nhạt thấy rõ, cơn đau dịu xuống, cuối cùng cũng thể lấy chút sức lực.
Hắn lập tức chỉnh tinh thần, trở về với dáng vẻ dễ khiến thương xót, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua hai kẻ phế vật rơi kiếm, trong lòng thì chửi rủa ngớt, ngoài mặt nở một nụ yếu ớt:
"Không trách các ngươi… là khinh địch."
Hai ái mộ càng thêm áy náy.
Bọn họ thật ban đầu tiếp cận Mộ Tử Thần là vì phận , dù vẻ ngoài mê hoặc thật , thì chọn theo , hậu quả cũng đều do bọn họ tự gánh.
Biện Vân thấy hai chữ "khinh địch" thì khẽ cau mày, định mở miệng, nhưng Thẩm Từ Thu lên tiếng :
"Là sư ."
Hắn bên cạnh Mộ Tử Thần, hình thẳng tắp, thậm chí cúi . Giọng lạnh nhạt, chút khẩn trương nào như những xung quanh, nhưng ai cũng Thẩm Từ Thu vốn là lạnh lùng, dù quan tâm thì cũng chỉ thể hiện như thế.
"Tình huống lúc đó gấp gáp, tay quá nhanh. Kỳ thật ngươi tránh , nhưng kịp thu kiếm."
Hai kiếm , một một , xảy trong chớp mắt. Trong mắt tu vi thấp chỉ như cùng lúc xảy , nhưng đường kiếm cắt đứt đầu thủy yêu, rõ ràng là của Thẩm Từ Thu.
Mộ Tử Thần mới đến rơi nước mắt vì đau, thế liền ngẩng đầu, gương mặt vẫn còn ửng đỏ nơi khóe mắt, càng tăng thêm vài phần đáng thương:
"Sư là vì lo cho , thể trách sư ! Nếu nhờ sư tay, chắc chắn khó thoát cái chết."
Lông mi khẽ rung, hai giọt nước mắt lăn xuống, giọng run rẩy đáng thương vô cùng.
Hắn đang chờ Thẩm Từ Thu tiến thêm một bước, quan tâm thêm một chút nhưng còn kịp chờ đến động tác nào, Địch Sơn vội vã lên tiếng:
"Có còn đau ? Nếu vì giúp , ngươi cũng thương… Tử Thần…"
Mộ Tử Thần nghẹn họng, cố gắng nở nụ yếu ớt:
"Chúng là đồng môn, đương nhiên giúp đỡ lẫn ."
Mộ Tử Thần tuy cũng giữ thiện cảm với những khác, nhưng đối với , Thẩm Từ Thu mới là trọng điểm. Vì thế, chỉ đành miễn cưỡng trấn an Địch Sơn vài câu, chờ tống cổ xong sẽ sang Thẩm Từ Thu nũng tiếp.
lúc , Biện Vân nhịn nữa.
Vốn dĩ thật sự tưởng Mộ Tử Thần tránh kịp, mới xuất kiếm cứu , ai ngờ tiểu tử mà tránh . Một khi chiêu thì thể thu, mà kiếm của Thẩm Từ Thu tuy nhanh, nhưng cũng chắc lướt qua da thủy yêu!
Biện Vân "chậc" một tiếng, lạnh nhạt :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!