Chương 100: (Vô Đề)

Khi người kia nói, Tạ Linh thấy Mộ T. ử Thần lặng lẽ lùi về phía sau, giấu trong đám đông.

Đôi mắt Tạ Linh hơi nheo lại.

Dù chưa hiểu chuyện từ trước, nhưng với câu nói ban nãy cùng thái độ né tránh ấy, tám trăm cái tâm nhãn của Tạ Linh đã đoán được bảy tám phần.

Mộ T. ử Thần cố ý gài hai bên vào thế xung đột. Bề ngoài thì như đang nói giúp Thẩm Từ Thu, nhưng từng câu đều dẫn lửa vào hắn. Nếu hôm nay hai bên thật đ.á.n. h nhau, miễn sao Ngọc Tiên Tông không c.h.ế. t sạch, thì chỉ cần hắn "vô tình" nói vài câu sau này, mọi thương vong đều có thể đổ lên đầu Thẩm Từ Thu.

Hắn muốn dẫn hướng mọi người nghĩ rằng:

"Không phải do Thẩm Từ Thu chọc Đỉnh Kiếm Tông thì ta đâu phải đ.á.n. h nhau."

Âm độc, lại tàn nhẫn.

Cả hai phe đồng thời chú ý đến sự xuất hiện của nhóm Tạ Linh.

Tạ Linh đã ngụy trang, hơn nữa Hắc Ưng, kẻ vẫn hay đứng cạnh y cũng không lộ mặt, nên chẳng ai nhận ra họ.

Tạ Linh nghiền ngẫm tất cả không đến vài giây. Nhưng ngay lúc ấy, không khí bất chợt tràn ngập mùi hương nồng nàn khác thường, kèm theo linh khí dày đặc khiến ai nấy đều tinh thần chấn động.

Mùi d.ư.ợ. c lực thấm vào tận xương tủy, chẳng lẽ…

Một cây linh thực xinh đẹp bỗng hiện ra ngay giữa ba phe.

Hương đồ ngàn năm lộ diện!

Nó vốn định diễn trò cũ: kích động tu sĩ đ.á.n. h nhau rồi lẩn đi. Nhưng không biết vì sao, lần này nó lại cảm thấy một luồng khí tức thân thiết khó tả, thế là lơ lửng giữa không trung, chẳng chịu chạy.

Mọi người chỉ thấy nó vẫy vài cành lá về phía tu sĩ Ngọc Tiên Tông… rồi lại dùng càng nhiều lá hướng về phía Tạ Linh, như đang gọi y.

Sau đó 

Phiến lá lạc loài kia co rụt lại, toàn thân cây d.ư.ợ. c rơi thẳng xuống, phóng một cái chui ngay vào lòng n.g.ự. c Tạ Linh.

Mục tiêu rõ rành rành.

Tất cả mọi người: "……?"

Ngọc Tiên Tông và Đỉnh Kiếm Tông im re nhìn nhóm người mới tới.

Không khí lập tức trở nên kỳ dị đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Tạ Linh bên này chỉ có mười người. Đối diện là hai mươi mấy.

"Tựa hồ ta không có bản lĩnh mang cái này." Tạ Linh nghiêm túc suy tính, định dùng hương đồ để dụ hai tông c.h.é. m g.i.ế. c nhau, bèn lấy nó ra chuẩn bị ném đi. "Các vị, xin mời."

Y còn cố tình đổi giọng, diễn như một kẻ thức thời nhỏ bé, cung kính tránh né.

Nhưng y vừa ném ra một chút, hương đồ lập tức b.ắ. n trở lại, ôm c.h.ặ. t t.a. y y, kiên quyết không rời.

Tạ Linh: "……"

Lại hào quang nam chính à?

Sao không chui vào lòng ta lúc không ai thấy đi?

Ta tìm ngươi cả ngày, ngươi chọn đúng lúc này để xuất hiện?

Mộ T. ử Thần nhìn thấy phiến lá rõ ràng chỉ về phía Tạ Linh, thái độ quen thuộc đến mức gợi hắn nhớ đến một người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!