Chương 8: (Vô Đề)

Nhìn rừng đào rực rỡ trước mắt, ký ức về rừng đào bỗng nhiên ùa về.

Năm ta mười ba tuổi, vào lễ Thất Tịch, ta xin phụ hoàng, mẫu hậu mãi họ mới đồng ý cho ta ra khỏi cung một lần.

Điều kiện là phải có người đi theo. Ta giả bộ làm ra vẻ thờ ơ nói: "Vậy thì gọi Ninh Vi đi cùng ta đi, hổ tử nhà tướng môn, nhất định có thể bảo vệ ta thật tốt."

Lời là nói vậy, nhưng tim ta đập ngày càng nhanh, thậm chí nói đến cuối chân còn run.

Tâm tư của ta không bị bọn họ nhìn ra chứ?

Phụ hoàng hơi trầm ngâm, rồi nói: "Cũng được. Gọi hắn ở bên cạnh con, rồi phái thêm một đội thị vệ âm thầm bảo vệ con."

Ta không hổ là con của mẫu hậu, bà hiểu rõ tâm tư trong lòng ta.

Bà nhìn phụ hoàng, nháy mắt ra hiệu: "Trường Ninh của chúng ta lớn rồi, không giữ được nữa, muốn chạy sang bên cạnh người khác rồi!"

Ta hét lên một tiếng, rồi chui vào lòng bà.

Bên cạnh ta còn nghe thấy tiếng phụ hoàng cười tỉnh ngộ: "Trường Ninh con có mắt nhìn giống ta, tiểu tử nhà Ninh gia quả thật không tệ!"

Lời này nói ra một lần lấy lòng ba người, mẫu hậu cong mắt đánh nhẹ phụ hoàng một cái.

Lúc này sự tồn tại của ta đã trở nên thừa thãi, lập tức đứng dậy rời khỏi.

Ngày lễ Thất Tịch ta đặc biệt chăm chút một phen, mặc bộ váy hồng phấn phối với đá pha lê hồng từ biên giới Điền Trì tiến cống.

Trước khi rời đi, Xuân Đào hết lời khen ngợi ta.

Ninh Vi chờ ta ở cửa cung, trong tay không biết cầm thứ gì.

Ta tiến đến gần, không nhịn được cười. Hắn mặc áo trắng, trên vạt áo dùng chỉ xanh thêu cây trúc, cổ tay dùng chỉ vàng thêu viền, cả người dáng vẻ cao lớn, uy nghiêm nổi bật, trong tay lại cầm một chiếc đèn lồng cung đình màu hồng nhạt, hoàn toàn không phù hợp với toàn bộ thân hình.

Hắn cúi đầu nhìn ta giải thích: "Mẫu thân nói hôm nay các cô nương nhà nào cũng có một chiếc đèn lồng cung đình, ta không biết nàng thích loại nào, nên suy đoán mua một cái."

Ta chìa tay ra nhận lấy, một tay cầm đèn, một tay nâng váy, xoay một vòng trước mặt hắn: "Có đẹp không?"

"Đẹp." Hắn gật đầu, trông ngốc nghếch như một đứa trẻ, ánh mắt ngây ngô, nhưng lại làm ta cảm thấy đáng yêu từ tận đáy lòng.

Ngược lại bộ áo của hắn khiến ta không hài lòng, đẹp quá, không được để cô gái khác nhìn thấy!

Trên phố đông đúc nhộn nhịp, người chen người. Ninh Vi cẩn thận bảo vệ ta, tránh để ta bị đụng trúng, nhưng lại cố hết sức tránh tiếp xúc thân thể.

Thỉnh thoảng ta giả bộ vấp ngã va vào người hắn, hắn lại cẩn thận tránh né, sau đó nhắc ta cẩn thận dưới chân.

Người đàn ông này thật sự không hiểu phong tình.

Bên đường có bán mặt nạ, ta ngẫu hứng, mua hai cái, ta đeo một chiếc mặt nạ vẽ khuôn mặt hoa đào, rồi quay người đeo cho Ninh Vi một chiếc mặt nạ heo.

Hắn cũng không hỏi tại sao, ta đưa gì thì nhận nấy, đúng là một tên ngốc, giống hệt chiếc mặt nạ ta chọn cho hắn

- một con heo.

Đi được một lúc, ta bị đám trẻ chạy nhảy nô đùa va vào chân, trong chớp mắt không tìm thấy Ninh Vi đâu.

Ta quay vòng mấy vòng, phát hiện không xa có một người đeo mặt nạ heo, mặc áo trắng, lúc này đang đứng trò chuyện vui vẻ với một cô gái.

Bên cạnh họ là quầy bán đèn lồng cung đình, dường như đứng giữa ánh sáng, so với chiếc ta cầm còn sáng hơn.

Ta đứng trong bóng tối nhìn càng lâu càng cảm thấy là hắn, càng nhìn càng thấy chua xót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!