Bức thư thứ ba, ta chờ mãi chờ mãi, chờ đến mức tóc và lông mày đều sắp bạc trắng cả, mà vẫn chưa thấy.
Bình thường chỉ mất một tháng, lần này lại phải đợi đến một tháng rưỡi mới tới nơi.
Ta nóng ruột, nhưng không chỉ vì chuyện này.
Giang Nam khẩn cấp, lũ lụt khiến mùa màng năm nay ít đi ít nhất một nửa, nhưng lương thực trong kho vẫn phải liên tục đưa ra chiến trường.
Tây Bắc khẩn cấp, Ninh tướng quân dù trấn giữ ở đó nhưng cũng không chống nổi sự liên minh tấn công của mười sáu nước ở Tây Vực, chỉ có thể dựa vào địa hình núi hiểm dễ thủ khó công để cố sức cầm cự.
Đông Bắc khẩn cấp, người Đông Dương giỏi thủy chiến, bơi theo dòng sông lớn để dụ địch, khiến quân ta sa vào chiến trận trên biển, gần như không có đường về.
Còn về Tái Bắc, không có tin tức. Ta đã tự nhủ với bản thân vô số lần rằng không có tin tức là tin tốt nhất, không sao đâu, Ninh Vi giỏi như vậy, mà năm ngoái Tái Bắc lại bị quân ta tấn công mạnh, dù có khôi phục tốt đến mấy cũng không địch nổi Ninh Vi và tám vạn quân tinh nhuệ của hắn.
Phụ hoàng và hoàng huynh hầu như ngày nào cũng thức trắng đêm trong ngự thư phòng, mẫu hậu liên tục cắt giảm chi tiêu trong cung để gửi ra chiến trường, thậm chí còn lấy ra hơn nửa của hồi môn.
Nhưng điều này chỉ như muối bỏ bể, dân tị nạn đã bắt đầu đổ về phía kinh thành.
Khi mọi người đều cuống cuồng rối loạn, thư từ Tái Bắc đến.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta gặp một lá thư đáng sợ đến vậy.
Đó chỉ là một tờ giấy mỏng, là lá thư mỏng nhất trong tất cả những bức thư Ninh Vi từng viết cho ta.
Nhưng nó lại bị máu nhuộm đến mức gần như không thể nhìn rõ chữ.
Cũng không hẳn là nhìn không rõ, dù sao chỉ có một câu ngắn ngủi, nét bút rất cẩu thả, nhìn nét chữ chắc là viết trên lưng ngựa, có vài chỗ nguệch ngoạc xiêu vẹo.
"Trường Ninh, ở nhà đợi ta."
Chỉ một câu như vậy.
Ngoài ra còn có vài hạt đậu đỏ đã nảy mầm. Đây là thư khẩn, chắc hẳn mỗi người lính đưa thư trên mình đều dính máu thì mới có thể đạt đến tình trạng như vậy.
Còn về bức thư gửi đến ngự thư phòng thì ta không có tư cách được xem.
Nhưng rõ ràng bên trong không có điều gì tốt lành, phụ hoàng sau khi đọc thư đã tức giận đến mức thổ huyết, toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều được triệu tới, mẫu hậu nghe tin nước mắt đã rơi, nắm chặt lấy tay ta như thể nếu buông ra thì ta sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Ta cũng lo lắng, thậm chí không biết nên lo lắng cho bên nào trước.
Thuốc của phụ hoàng mới uống được một nửa, Kinh Triệu Doãn đã xông vào tìm hoàng huynh.
Ta đứng gần cửa, nghe được mọi chuyện rõ ràng.
Nói đơn giản, dân tị nạn đã đến cổng thành, cổng này bây giờ mở cũng phải mở, mà không mở cũng phải mở.
Vấn đề là dân tị nạn đến không nơi cư ngụ, thậm chí có người đã mắc bệnh dịch, vào thành bắt buộc phải mở kho phát lương thực, nhưng trong tình huống tứ phía đều nguy cấp như lúc này, hoàng kho còn đâu lương thực dư thừa?
Hoàng huynh để Kinh Triệu Doãn đứng chờ một bên, tự mình vào phòng, rồi gọi Thái Y Viện kê lại một đơn thuốc mới cho phụ hoàng, đó là thuốc trợ giấc ngủ.
Mẫu hậu nhìn sâu vào hoàng huynh một cái, thở dài nói: "Thiên hạ này sớm muộn gì cũng giao cho các con, muốn làm gì thì cứ làm đi."
Ta nhìn mà đỏ mắt, quỳ xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh, cùng hoàng huynh ra ngoài.
Chưa kịp theo bước chân của huynh ấy, đã bị người của thái y viện ngăn lại, vị thái y trưởng đã phong quang mười mấy năm trong thái y viện lúc này cúi đầu trước mặt ta, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ từng nếp nhăn trên mặt ông. Vị thái y từng một tay kim châm làm chấn động kinh thành, cùng thế hệ với phụ hoàng, cũng đã già.
Ông hít hai hơi, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất, an ủi nhất để nói, giống như vô số lần khuyên ta uống thuốc khi còn nhỏ: "Công chúa, hoàng thượng... không còn bao nhiêu thời gian nữa."
Ta thậm chí không thể miêu tả cảm giác của mình lúc đó, tim như bị ai đó nhấc lên, chặn ở cổ họng đập mạnh, ta thở không nổi, chỉ chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!