Chương 12: Phiên Ngoại - Xuân Đào

1

Ta là Xuân Đào.

Xuân Đào là cái tên Hứa Tư Tư đặt cho ta, vừa quê mùa lại khó nghe.

Ta cũng họ Hứa.

Xét về bối phận, ta là chị họ của cô ấy.

Tất nhiên, cô ấy không biết chuyện này.

Lúc nhỏ ta đã từng gặp cô ấy, gặp rất nhiều lần.

Khi đó ta không hiểu, tại sao cô ấy có thể vô tư vô lo chạy nhảy dưới ánh mặt trời, còn ta chỉ có thể trốn tránh trong cung điện hoang tàn.

Ngưỡng mộ nhưng không ghen tị.

Lý do rất đơn giản, cô ấy có một khuôn mặt khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.

Thật xinh đẹp, lông mi dài như cái chổi nhỏ.

Nhưng Cô Cô của ta – người chăm sóc ta – lại không thích cô ấy.

Cô Cô nói cô ấy là con gái của kẻ thù giết cha ta, tất cả những gì cô ấy đang hưởng thụ đều nên thuộc về ta.

Nhưng kẻ thù giết cha cũng là chú ruột của ta.

Người đời đều nói ông ấy là một vị quân vương nhân từ, là minh quân, không ai nhớ rằng ông đã g**t ch*t anh ruột của mình.

Điều kỳ lạ là ta không hận ông ấy, ta hiểu ông ấy.

Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu như ta chỉ cách vị trí đó một bước chân, có lẽ ta cũng sẽ g**t ch*t anh trai của mình.

Năm bảy tuổi, ta bị Cô Cô giấu vào nhóm cung nữ, định bụng nhân cơ hội trốn khỏi cung.

Không ngờ tiểu công chúa khi ấy lại một mắt nhận ra ta.

Khi cô ấy nắm tay ta, ta theo phản xạ nín thở, tay mềm mại, như bông vậy.

Hoàng đế và hoàng hậu nhìn ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ta nghĩ ta đã bị nhận ra, nhưng lại không bị trừ khử.

Quá mềm yếu.

Đợi đến ngày ta đoạt lại ngai vàng, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ kẻ thù.

2

Hứa Tư Tư mỗi ngày trong đầu đều có những suy nghĩ kỳ lạ.

Toàn bộ hoàng cung đều chiều theo cô ấy, cùng cô ấy diễn kịch.

Trước đây có lần cô ấy trùm gấm Thục lên đầu, chơi trò ẩn thân, tổng quản Nội Vụ phủ gấp rút triệu tập mọi người, yêu cầu giả vờ như không nhìn thấy.

Dạo gần đây lại mê thả diều.

Hứa Tri Viễn cũng rất cưng chiều cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!