Không biết có chuyện gì mà Mông Đức đêm nào cũng đến chỗ ta, hay là hắn đã biết kế hoạch của ta? Không thể nào, việc này ta làm rất kín kẽ.
Cho dù bồ câu có bị chặn cũng không sao, ta đã để lại lời nhắn cho quan binh đóng quân địa phương, không quan trọng có nhận được tin của ta không, đến thời điểm là sẽ tiến quân.
Hoàng huynh bên kia thế nào ta không rõ, tình hình quân đội của ta cũng không nắm được, vì vậy ta chỉ có thể dựa theo kế hoạch của mình mà làm.
Ngày trước khi ta và Mông Đức thành thân, trên cửa sổ được dán chữ "Hỷ". Ta thấy khó chịu, tự tay gỡ xuống từng chữ một.
Tối đó khi Mông Đức đến, rõ ràng hắn có vẻ không vui, nhưng không nói gì. Cảnh tượng trước mắt có lẽ khiến hắn không muốn so đo chuyện khác với ta.
Hiếm khi ta không nằm trên giường, mà ăn mặc mát mẻ, bày một bàn rượu và đồ ăn chờ hắn.
"Có ý gì đây?"
"À, ta nghĩ ngày mai chúng ta thành thân rồi, tối nay cùng ngươi uống chén rượu, cắt đứt những chuyện cũ, sau này chúng ta cùng nhau chung sống."
Hắn ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, nhưng không động đến rượu và đồ ăn trên bàn một chút nào.
Ta nhấp một ngụm rượu: "Sao? Sợ ta hạ độc ngươi à?"
"Đúng vậy, sợ ngươi hạ độc." Hắn thật thà đáp.
"Chán chết." Ta bĩu môi, nghiêng người uống hết cốc rượu của hắn.
Cả đêm đó là màn độc diễn của ta.
"Ly này, ta kính Ninh Vi, ngươi có ý kiến gì không?"
"Ly thứ hai, ta kính Ninh Vi, ngươi có ý kiến gì không?"
"Ly thứ ba, ta vẫn kính Ninh Vi, ngươi có ý kiến gì không?"
Liên tiếp ba ly rượu mạnh, ta đã bắt đầu có chút men say, đứng lên người loạng choạng. Hắn đưa tay ra đỡ ta.
Ta thuận thế ngã vào lòng hắn.
"Ta nói vậy ngươi có tức không? Ngươi có biết đáng ra là Ninh Vi cùng ta uống ly rượu này, nhưng hắn là kẻ lừa đảo, kẻ nói không giữ lời số một!"
Mông Đức trông có vẻ giận, cũng đúng, nếu ta là đàn ông, và vị hôn thê của ta trong đêm trước khi cưới lại nói về người tình cũ của mình, chắc chắn ta cũng sẽ tức giận.
Hắn siết chặt cổ tay ta, ngày càng mạnh hơn: "Hứa Tư Tư, ngươi mở mắt to mà nhìn rõ ta là ai! Ninh Vi đã chết rồi, chết dưới kiếm của ta. Hiện tại ta mới là phu quân của ngươi!"
Ta bừng tỉnh: "Đúng, hắn chết rồi, tân phu quân của ta g**t ch*t cựu phu quân của ta. Vậy mà bọn họ còn bảo ta vui vẻ gả cho ngươi."
"Ngươi nói xem ta có nên vui không?" Ta tiến sát vào hắn hơn, có thể rõ ràng cảm nhận được người Mông Đức khẽ run.
"Ngươi cắn môi làm gì? Nói chuyện đi? Câm rồi à?" Ta đưa tay đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn vô thức.
Hắn giọng khàn đặc, ẩn chứa sự d*c v*ng: "Ngươi chắc chắn muốn làm như thế này?"
"Làm như thế nào?" Ta tò mò, ngẩng đầu hôn một cái lên cằm hắn, "Không thể làm vậy sao?"
Hắn chửi thề một tiếng, nắm cằm ta, hôn thật sâu.
Cơ thể ta cố gắng tránh né, nhưng ta vẫn cố kìm chế.
Mông Đức đoán không sai, ta thực sự hạ độc, nhưng không phải trong rượu, mà là chính ta.
Từng ly rượu trên bàn đều là Nữ Nhi Hồng mà phụ hoàng chôn cho ta. Mỗi ly rượu ta đều muốn kính Ninh Vi, nhắc đến tên hắn, chẳng phải là ta đang cùng uống rượu giao bôi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!