Khi ta đi tìm Mông Đức thì hắn cũng vừa định đi tìm ta.
"Ta bên này đã điều tra rõ ràng rồi, nhưng..." Hắn lộ vẻ khó xử.
Hắn không nói tiếp được, ta thay hắn nói: "Nhưng người đó là quý khách Đông Dương mà các người mời đến đúng không?"
"Ngươi giết hắn đi, ta lập tức gả cho ngươi, đồng thời ký hiệp ước hòa bình biên giới hai nước trong mười năm. Nếu ngươi để hắn đi, ta sẽ tự sát ngay bây giờ, tin tức sẽ truyền đến tai hoàng huynh của ta, và các ngươi ở thảo nguyên hãy chờ đợi quân thiết kỵ Trung Nguyên kéo tới."
Sự lựa chọn ta đặt ra trước mặt, để cho hắn chọn. 'Có thù tất báo' là từ đầu tiên mỗi hoàng tử, công chúa đều phải học.
Mông Đức cắn răng suy nghĩ một lúc, không nói gì. Ta không quan tâm, dù thế nào ta cũng sẽ có được câu trả lời mình muốn. Trước khi đến đây, ta đã cố ý đi qua phòng của người Đông Dương, đằng sau ta có một đuôi nhỏ theo dõi, chắc chắn hiện giờ kẻ đứng đầu đã đang trên đường đến đây.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, quả nhiên, là người Đông Dương có búi tóc đằng sau đầu. Vừa vào cửa, hắn nhìn ta đầy khinh bỉ, rồi nói với Mông Đức: "Nhị vương tử, đừng vì một nữ nhân mà phá hỏng kế hoạch của chúng ta."
Ta không nhịn được cười lớn: "Nữ nhân thì sao, ngươi không phải do nữ nhân sinh ra sao? Huống chi đứng trước mặt ngươi là một nữ nhân được cả Trung Nguyên chống lưng."
Hắn không nói chuyện với ta, nhưng lại ngầm châm biếm: "Nữ nhân mắt nhìn thiển cận, mong nhị vương tử suy nghĩ kỹ."
"Đúng vậy, xin nhị vương tử suy nghĩ kỹ. Là chọn hợp tác với ta, hay chọn hợp tác với một quốc gia nhỏ bé?"
Người Đông Dương đó vừa dứt lời liền quay lưng muốn đi, bị ta chặn lại: "Ngươi nói xong việc của ngươi rồi, còn ta thì chưa. Lẽ nào ích kỷ là lễ nghi của Đông Dương các ngươi sao?"
Bị ta nói khiến hắn xấu hổ giận dữ, giơ tay chỉ vào ta: "Ngươi..."
Ta ngẩng cao đầu: "Hãy giao kẻ đã làm nhục thị nữ của ta ra đây."
Hắn nhíu mày, quay người dùng tiếng Đông Dương nói chuyện với người bên cạnh, trông có vẻ như là thuộc hạ đã làm việc gì sau lưng hắn.
Nói chuyện xong hắn quay lại nói với ta: "Việc này là do người của ta làm sai, chúng ta nguyện ý nạp thị nữ của ngươi làm thiếp."
"Thiếp ư? Các ngươi lầm rồi, ta bắt các ngươi giao hắn ra là để nhận cái chết. Hơn nữa, không một nữ tử Trung Nguyên nào có thể gả cho các ngươi làm thiếp."
Hắn nhíu chặt mày, cả khuôn mặt càng trở nên căng thẳng: "Ngươi đừng có mà bắt nạt người quá đáng!"
Nực cười! Kẻ bắt nạt người thật sự lại nói với nạn nhân là đừng bắt nạt người quá đáng.
Từ khi nào việc đòi lại công bằng cũng thành ra một sai lầm?
Người đó thấy ta kiên quyết, liền muốn ra tay, ta không đứng vững, ngã xuống. Cảm giác đau đớn không đến như ta nghĩ, mà là một người đàn ông Trung Nguyên bí ẩn đã đỡ lấy ta.
Mông Đức tức giận vô cùng, đang cãi nhau thì ta nghe người đàn ông bên cạnh khẽ nói: "Trông rất giống bà ấy."
Khuôn mặt ta, nếu giống ai, thì chỉ có thể là giống mẫu hậu. Nhân lúc Mông Đức đang bị người Đông Dương quấn lấy, ta hỏi: "Ngươi với mẫu hậu ta có quan hệ gì sao?"
"Chiều mai, ta sẽ tới tìm ngươi."
Tối hôm đó ta và Xuân Đào ngủ cùng một giường.
Nàng nói chủ tớ có khác, nhưng ta ép nàng nằm xuống giường.
"Ta bảo ngươi ngủ thì ngươi ngủ đi!"
Hai người nằm hai bên, ai cũng không ngủ, ai cũng không nói lời nào. Ta không nói vì ta thấy áy náy, còn Xuân Đào thì sao? Ta không rõ.
Trên mái nhà có con bồ câu cứ thỉnh thoảng lại vỗ cánh phành phạch.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau ta dậy rất muộn, vừa sửa soạn xong thì thấy có người nhét giấy vào cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!