"Tôi khá thích em gọi như thế."
Tên đàn ông chết tiệt!
"Tôi thích em, Vi Dương." Anh ta nói bên tai tôi.
Thích thì cứ nói thích, sao lại phải làm thật?
Sáng hôm sau, tôi bị anh ta lôi dậy, chính xác hơn là bị vác lên vai, rồi ném thẳng vào xe.
"Ngủ tiếp đi, tới Cục Dân chính tôi gọi."
"Được thôi."
Làm xong thủ tục, anh ta ngay lập tức đăng một bài lên trang cá nhân:
"Phần đời còn lại là cô ấy, bà Lục."
Tôi choáng váng nhìn tấm ảnh cưới, càng nhìn càng thấy có gì đó sai sai.
Bộ vest anh ta mặc hôm nay… sao tôi thấy quen quá.
Phản ứng vài giây, một ý nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên trong đầu.
"Bộ vest này sao giống hệt với cái ảnh mạng kia vậy?"
Anh ta liếc tôi, "Ừ."
"Đừng nói anh chính là người trong ảnh đó nhé?"
"Cuối cùng em cũng nhận ra à?"
Thật vậy!
Tôi sắp phát điên.
Nghĩ lại hôm đó tôi ngang nhiên tuyên bố trên mạng xã hội rằng mình đang hẹn hò với anh ta, lại còn trước mặt anh ta diễn tròn vai mỗi ngày, tôi chỉ muốn lấy chân bới đất mà chui xuống.
"Sao anh không nói sớm?"
"Vì em đâu có hỏi."
Đây đúng là một trò hiểu lầm quá lớn!
"Hơn nữa, cấp dưới thích thầm tôi, chẳng lẽ tôi lại hỏi thẳng ra?"
"Em thích anh hồi nào! Khi đó em ghét anh không chịu nổi, em chỉ muốn…"
Tôi chưa nói hết đã thấy mặt anh ta không ổn, liền im bặt.
"Ghét tôi?" Anh ta siết eo tôi, nghiến răng, "em đừng mơ tối nay tôi tha cho em."
"Tất nhiên, trừ khi em gọi tôi là chú."
16
Sau khi tôi và Lục Đình Nghiệp ở bên nhau, Lục Khôn đã đến gây sự một lần, thậm chí còn kéo cả bố mẹ mình theo.
"Lục Đình Nghiệp, chú hồ đồ quá rồi! Cô ta đúng là hồ ly tinh tái thế… Hôm nay lại dậy muộn, lười biếng không chịu nổi. Người như thế sao có thể bước chân vào cửa nhà chúng ta?" Mẹ Lục Khôn lạnh lùng mỉa mai tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!