Chương 7: (Vô Đề)

13

Đi được một đoạn, anh ta đột nhiên hỏi tôi:

"Vẫn còn sớm, đi uống rượu không?"

Tôi nhìn điện thoại, đã 11 giờ đêm, còn sớm?

Với Diêm Vương thì đúng là còn sớm thật.

"Đừng đi, muộn lắm rồi."

"Chỉ là một bữa vỉa hè rẻ tiền đã xong? Rượu còn không mời?" Anh ta hỏi tiếp.

Tôi: …

Vừa nãy tự anh ta bảo muốn ăn vỉa hè, giờ lại nói tôi mời rẻ tiền?

"Được rồi, được rồi, tôi mời rượu, được chưa?"

Tôi chịu thua, nửa đêm theo anh ta chạy đến quán bar.

Anh ta còn gọi không ít rượu. Tôi vừa nhìn menu vừa xem lại số dư trong tài khoản, lòng đau như cắt.

Đã tốn tiền thì không có chuyện không uống.

Tôi vừa uống vừa ngầm chửi rủa anh ta trong đầu: đồ lãng phí tiền, đại gia tư bản!

Kết quả, uống nhiều quá, tôi say mèm, mất hết ý thức.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.

Nhìn lên trần nhà, đây không phải nhà tôi.

Một khuôn mặt từ trên cao nhìn xuống, "Dậy rồi à?"

Là Lục Đình Nghiệp.

Tôi giật mình, ngồi bật dậy.

"Đây là đâu?"

"Nhà tôi."

Anh ta đưa cho tôi một ly nước ấm.

Sau đó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

"Xin lỗi… Tối qua tôi uống say quá, làm phiền anh rồi." Tôi vội đứng dậy muốn rời đi.

"Đúng là phiền thật." Anh ta cười nhạt.

Tôi vừa bước xuống giường thì cảm thấy có gì đó không ổn, ngực lạnh toát—

Tôi sững người.

"Quần áo tôi đâu?"

"Dì giúp việc đem đi giặt rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!