Ngày xưa, khi còn học đại học, Lục Khôn cũng dùng cách này để theo đuổi tôi – ngày nào cũng tặng hoa, cho đến khi tôi đồng ý.
Hồi đó, tôi trẻ người non dạ, thấy cảm động nên đồng ý.
Giờ chỉ thấy ngớ ngẩn.
"Cô muốn từ chối, chẳng lẽ không có cách nào từ chối được?" Anh ta còn quay sang trách tôi không biết cách xử lý.
"Vậy Lục tổng muốn tôi phải làm gì?" Tôi chưa từng liên lạc lại với Lục Khôn, tôi còn có thể làm gì?
"Không phải cô nói không muốn tôi xen vào sao?" Anh ta cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. "Cậu ta sợ nhất mẹ mình."
Ồ, hiểu rồi.
Cuối tuần, tôi đến gặp mẹ của Lục Khôn.
Ba năm không gặp, bà ấy vẫn kiêu ngạo như xưa. Vừa nghe tôi nói lý do đến, bà ta suýt nữa tát tôi một cái.
"Cô còn liên lạc với nó à? Nghe nói cô cứ bám lấy công ty của chú nó không chịu đi, chẳng phải để ngày hôm nay dụ dỗ nó sao?"
"Đừng tưởng tôi không biết, những đứa con gái như nhà cô, chưa từng thấy tiền bao giờ, bám được một người giàu là kéo theo tám đời tổ tông mà hưởng ké."
Bà ta đúng là giỏi bắt được trọng điểm.
Nhưng ba năm rồi, tôi không còn dễ dàng để bà ta làm nhục như trước nữa.
"Tôi đến đây chỉ để nói với bà, quản lý con trai mình đi, đừng quấy rầy tôi nữa. Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát."
Tôi rút điện thoại ra định gọi.
Mặt bà ta tái xanh vì giận, "Được rồi, được rồi, biết rồi."
12
Trở lại công ty, tôi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Rất nhanh, tôi được sắp xếp đi công tác cùng Lục Đình Nghiệp. Chẳng còn cách nào khác, vì không ai muốn đi cùng anh ta.
Lục Đình Nghiệp là một người cuồng công việc. Trong những ngày công tác, ban ngày tôi phải theo anh ta chạy hết các phòng họp lớn nhỏ, ban đêm lại bận rộn ở các sảnh tiệc tiếp đón. Sau đó còn phải chuẩn bị kế hoạch cho ngày hôm sau.
Nửa tháng công tác, tôi học được nhiều hơn ba năm làm trong nhóm dự án.
Trong phòng tổng thống, Lục Đình Nghiệp ngồi xem tài liệu, tôi ngồi bên cạnh sắp xếp hồ sơ.
Đã gần 12 giờ đêm, anh ta tự rót một ly rượu vang để tỉnh táo hơn.
Anh ta nhìn tôi, hỏi: "Uống không?"
"Không."
"Sợ à?"
"Đúng vậy."
Vì sao sợ, cả hai chúng tôi đều hiểu rõ.
Ngay cả trong những bữa tiệc phải uống rượu, tôi cũng chỉ uống một chút cho có lệ, sau đó quay về phòng, khóa chặt cửa lại.
Anh ta nhìn tôi, không ép nữa, chỉ mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!