Chương 5: (Vô Đề)

"Cút đi!" Lục Khôn nổi cáu.

Tôi không muốn dây dưa, quay người định đi, nhưng anh ta lại nắm lấy tay tôi. "Cậu không để ý, thì ai lo đây?"

Tôi bật cười.

"Lục thiếu gia mất trí nhớ rồi sao? Chúng ta chia tay rồi. Tôi có bạn trai rồi."

"Bạn trai?" Anh ta cười nhạt, rút điện thoại, mở một tấm ảnh và quăng ra trước mặt tôi. "Cái này? Tôi nghe nói đây chỉ là ảnh mạng thôi mà?"

Tôi: !

"Đừng dùng trò bạn trai giả để thử tôi." Anh ta châm một điếu thuốc, chìa điện thoại ra trước mặt tôi. "Vi Dương, muốn quay lại thì phải biết cách. Nào, cầu xin tôi, tôi sẽ giúp em xuống nước, đưa em  ra khỏi danh sách chặn."

Tôi hít một hơi thật sâu, "Anh bị bệnh à?"

Câu nói đó khiến đám bạn anh ta cười lăn lộn, còn mặt Lục Khôn thì tối sầm lại.

"Vi Dương, nếu có gan, thì đừng bám lấy công ty chú tôi nữa. Không phải em chờ tái hợp với tôi sao? Giả vờ cái gì chứ?"

"Lục thiếu, anh từng nói đưa một cô gái vào công ty của chú mình, là cô ấy sao?"

"Chia tay rồi còn ở lại công ty, đúng là không biết xấu hổ."

Nghe những lời chỉ trích xì xào xung quanh, tôi không thấy tức giận, chỉ cảm thấy buồn.

Tôi từng nghĩ rất nhiều về việc gặp lại Lục Khôn sẽ thế nào, nhưng không ngờ anh ta lại vì chút sĩ diện mà dùng những lời tổn thương nhất để tấn công tôi.

"Lục Khôn, đừng quá đáng. Vi Dương tự nộp hồ sơ. Trước khi anh đưa cô ấy gặp chú mình, cô ấy đã được nhận rồi!"

Hoa Hoa từ nhà vệ sinh trở về, vừa thấy tôi bị họ làm khó, lập tức đứng chắn trước tôi.

"Thì sao? Cậu tin không, chỉ cần một câu của tôi, chú tôi sẽ đuổi việc cô ấy ngay!" Lục Khôn gào lên.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, bỗng thấy buồn cười. "Tôi tin."

Nói xong, tôi kéo Hoa Hoa rời đi.

Nhưng Lục Khôn vẫn dai dẳng đuổi theo.

"Vi Dương, đứng lại!" Anh ta kéo tay tôi. "Ba năm rồi, em nhẫn tâm vậy sao? Không một cuộc gọi, không một tin nhắn, em mềm lòng một chút thì chết à?"

"Chia tay rồi thì đừng liên lạc nữa, là anh nói." Tôi nhắc nhở anh ta.

"Nhưng em vẫn ở lại công ty chú tôi, không phải để tái hợp với tôi sao? Em trốn cái gì?"

"Tái hợp? Xin lỗi, bạn trai tôi không đồng ý."

"Bạn trai?" Anh ta nhếch môi. "Không phải chỉ là ảnh mạng sao? Em lấy đâu ra bạn trai?"

"Không lẽ… ảnh mạng chính là anh ấy?" Tôi đau đầu đáp.

Vừa nói xong, một chiếc xe bên đường bấm còi thu hút sự chú ý của cả ba người chúng tôi.

"Chú hai?!"

10

Đúng là xui xẻo, sao Lục Đình Nghiệp lại xuất hiện ở đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!