Chương 49: Trương Phá Thiên

Quyển 2: Kinh thành phong vânChương 48: Trương Phá ThiênNhóm Dịch: Hồng MaiBiên dịch: DHNNguồn: metruyen. com

"Xảo Xảo cô nương, Trương công tử vì cứu ta nên bị mất thanh đao. Xin cô chuyển giúp cây đao này cho anh ấy coi như là lời cảm ơn của ta."

"Trương thập bát làm mất cây đao của cha ta à?"

Lâm Bình Bình đứng cạnh kinh ngạc hỏi:

"Tỷ! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?"Lâm Xảo Xảo trợn mắt nhìn nàng ta một cái rồi quay lại cười với Thôi Ninh:

"Đây là em gái tôi Bình Bình, ngày hôm qua mới từ quê lên chơi, nói chuyện không biết ý tứ, xin tiểu thư đừng trách."

Thôi Ninh nghe Lâm Bình Bình nói vậy thì biết hình như cây đao kia rất quan trọng. Nàng áy náy thi lễ nói:

"Bình Bình cô nương, Trương công tử vì cứu tôi nên mới bị mất đao, thật sự xin lỗi!"

Không sao!

Lâm Bình Bình xấu hổ gãi gãi đầu nói:

"Đấy chỉ là một cây đao mẻ thôi, khi còn nhỏ tôi thường lén lấy đem đi chơi, còn làm hỏng nó nữa, đã mất thì thôi, không có gì đáng tiếc cả!"Vừa nói, nàng liền nhận lấy cây đao trong tay chị, rút đao ra, mắt sáng rực lên khen: Đao tốt!

Nàng cầm đao hoa lên một vòng vù vù chém liền hai nhát. Mấy tên thị vệ biết cây đao này sắc bén liền sợ hãi đứng lui ra xa.

Đao quá nặng vung lên chém hai nhát Bình Bình liền thấy hơi mỏi tay liền thuận tay chém thẳng vào gốc cây nhỏ gần cửa khách sạn. Rắc! cái cây nhỏ bị chém làm hai ầm ầm đổ xuống suýt nữa thì đổ trúng người quản lý vừa bước ra.

"Bà cô của tôi ở hôm nay là ngày đầu năm mới, cô cái hay không học lại học người ta múa đao múa kiếm là thế nào, thật giống một người thô lỗ .."Người quản lý vừa phủi bụi đất bám trên người vừa oán trách nói. Ông ta vừa ngẩng đầu lên thấy chung quanh đầy binh sĩ giáp trụ đầy đủ hung dữ nhìn mình.

Ông ta sợ hãi không dám nói nốt nữa câu sau xoay người hấp tấp chạy trở vào.

"Cô là tiểu thư nhà quan sao?" Bình Bình thấy Thôi Ninh có hơn trăm thị vệ bảo vệ liền hỏi. Thôi Ninh thấy thoải mái rồi thấy thích thú với Bình Bình.

Nàng suy nghĩ một lát liền rút trên đầu ra một cây trâm đưa cho Bình Bình nói:

"Lần đầu gặp mặt, tặng cô cái này!"

Tiểu thư không nên! Lâm Xảo Xảo thấy cây trâm bằng làm vàng ròng nhất là ở đầu lại đính một viên ngọc bích lớn bằng đầu ngón tay cái, ánh sáng chói mắt liền lên tiếng ngăn cản.

Lâm Bình Bình cũng không suy nghĩ gì thấy cây trâm đẹp mắt liền không do dự nhận lấy nhưng lại rút cái gương đồng nhỏ trong người ra đưa cho Trôi Ninh nói: Cái này cho cô!Thị vệ đứng bên cạnh không nhịn được che miệng Xì một tiếng.

Thôi Ninh đưa tay nhận lấy cái gương đồng chân thành cảm ơn Bình Bình. Nàng quay đầu lại nhìn bọn thị vệ lạnh lùng nói:

"Đồ vật không quý vì giá trị mà quý ở tấm lòng. Các ngươi là đàn ông mà đàn ông thì lấy nghĩa khí làm đầu sao lại đi cười một người con gái?"

Bọn thị vệ mặt đầu lộ vẻ xấu hổ, cùng khom người xin lỗi:

"Tiểu thư dạy rất phải!"Thôi Ninh thấy đứng ngoài cửa đã lâu mà không thấy Trương Hoán trong lòng thấy rất thất vọng nhưng lại không dám hỏi nhiều. Lúc này Lâm Bình Bình đã gài trâm lên tóc cười nói:

"Ta đi cho Trương thập bát nhìn một chút."

Nhưng đi được hai bước nàng chợt nhớ ra một chuyện không khỏi chán nản nói:

"Ta quên mất Trương thập bát đã ra ngoài rồi."

Thôi Ninh trong lòng hơi buồn, nàng thấy Lâm Bình Bình một câu Trương thập bát, hai câu Trương thập bát chợt nhớ hắn đã từng nói là nàng có thể gọi hắn như vậy liền thử thăm dò:

"Bình Bình cô nương, sao cô lại gọi Trương công tử là Trương thập bát?"

Lâm Bình Bình liền cười ha ha nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!