Quyển 2: Kinh thành phong vânChương 43: Tả Tướng QuốcDịch: Tử LăngNguồn: Tàng Thư Viện
"Cháu nói là sỹ tử của thư viện Lũng Hữu ta cũng tham gia việc đốt quân lương ư?"Trong phòng sách Vi Ngạc nhíu chặt lông mày, vẻ nghi hoặc lộ trên nét mặt.
Hôm qua y đặc biệt tới phân viện của thư viện Lũng Hữu, sao không nghe nói chuyện này? Vi Ngạc không biết là hiện giờ bọn Tân Lãng còn trốn trong trang viên ở ngoại thành, nên chưa có cơ hội báo công với viện trưởng!
Trương Hoán gật đầu trịnh trọng nói:
"Lúc đó bọn cháu có tổng cộng mười tám người, năm người leo xuống núi. Tân Lãng và một sỹ tử khác của thư viện Lũng Hữu là hai trong năm người. Nhưng hiện giờ bọn họ còn đang trốn ở ngoài thành."
Trốn ư? Vi Ngạc ngạc nhiên, có chuyện gì vậy?
"Chuyện này nói ra thì dài."
Trương Hoán bèn tóm tắt ngắn gọn lại chuyện hai người Triệu Nghiêm bị bắt vì tấn công Thôi Hùng khi hắn về kinh phô trương công lao, rồi bọn họ lại nhân lúc đêm tối cứu hai người đó ra.
Cuối cùng y nói:
"Hiện giờ mấy người bọn Tân Lãng rất lo việc thi cử bị ảnh hưởng, hy vọng Vi thế thúc có thể giải quyết giúp họ!"
"Ai dám động vào con cháu của ta!"Vi Ngạc khẽ cười lạnh. Y ngoảnh đầu nói với Trương Nhược Hạo:
"Vi gia tôi bị hại đến nỗi nhà tan cửa nát. Thù hận giữa tôi và lão thất phu họ Thôi đã không hòa giải được nữa. Tôi đã quyết định, bất kể thế nào cũng phải ngăn không cho lão giữ được chức Hữu tướng. Nếu Nhược Hạo huynh chịu giúp tôi một tay, Vi Ngạc tôi sẽ khắc ghi trong lòng."
Trương Nhược Hạo mỉm cười nói:
"Nếu tôi không muốn giúp huynh thì sẽ không đến thăm. Nhưng, nếu muốn đạt được ý nguyện, Vi huynh phải cho ra một thứ đấy!"Vi Ngạc quả quyết nói:
"Xin Nhược Hạo huynh hãy nói thẳng. Chỉ cần có thể ngăn cản Thôi Viên giữ nguyên chức, thỏa nỗi căm hận trong lòng tôi, bảo tôi lấy ra thứ gì cũng được!"Trương Nhược Hạo liếc nhìn Vi Ngạc, đoạn điềm đạm nói:
"Nếu muốn đẩy ngã Thôi Viên thì cần phải được Bùi gia ủng hộ. Nhưng Bùi Tuấn là người coi trọng lợi ích thực tế, cho nên cần nhường cho y thứ y mong muốn."Nói đến đây, Trương Nhược Hạo quay đầu cười hỏi:
"Thập bát lang, ngươi có đoán được thứ ta muốn nói là gì không?"
Chức Hữu Tướng! Trương Hoán buột miệng thốt.... Rời Vi phủ, hai người lại khởi hành đến Bùi phủ.
Giống Vi gia, họ Bùi vốn là gia tộc lớn ở Hà Đông. Giữa những năm Khai Nguyên và Thiên Bảo, Bùi Khoan, Bùi Diệu Khanh và Bùi Tuân Khánh đều có tiếng tăm vang dội một thời. Sau khi loạn An Sử nổ ra, họ Bùi tránh họa ở Kiếm Nam.
Về sau, quân Hồi Hột tập kích Hà Bắc, đánh tan tác ba trấn của Hà Bắc, khiến Hà Bắc rơi vào tình trạng không có người nắm quyền. Khi đó Bùi Tuân Khánh đang giữ chức Thứ Sử của Nghiệp Quận, liền nắm cơ hội, chiêu mộ quân sỹ tàn dư và dân lưu lạc của ba trấn ở Hà Bắc, xây dựng lên mười vạn quân Hà Bắc.
Đây chính là nền móng giúp họ Bùi hùng mạnh. Gia chủ đương nhiệm Bùi Tuấn chính là con trưởng của Bùi Tuân Khánh. Năm Khánh Trị thứ sáu, Bùi Tuấn tiếp nhận chức gia chủ, đồng thời cũng nhận chức Tả Tướng của Đại Đường, đến nay đã được tròn mười năm.
Xe ngựa của Trương Nhược Hạo không dừng lại ở trước cửa lớn của Bùi phủ mà đi ngang qua luôn. Một xe ngựa đỗ ở ngay cửa lớn của Bùi phủ. Thân xe lộng lẫy rộng rãi. Gần trăm thị vệ vũ trang oai vệ đứng cạnh xe chứng tỏ thân phận cao quý của người chủ của xe ngựa.
"Ngươi thấy không? Thôi Viên cũng bắt đầu hành động để bảo vệ chức Tướng Quốc của lão rồi." Trương Nhược Hạo nhìn chăm chú xe ngựa nọ. Ông chợt cười nhạt nói:
"Nhưng cũng từ đó thấy được, Thôi Viên không hề chắc chắn hoàn toàn."Trương Hoán không lên tiếng.
Y bỗng nhớ đến chuyện gặp Bùi Oánh trên thuyền lần trước, không rõ hôm nay có thể gặp lại nàng không? Lúc này, trong phòng khách nhỏ của Bùi Tuấn, Thôi Viên đang thận trọng nêu ra đề nghị của mình. Lão muốn xin cưới viên ngọc quý Bùi Oánh của Bùi gia cho cháu lão, Thôi Hùng.
Thôi Viên có tinh thần và thể lực dồi dào. Lão có khoảng trăm thê thiếp. Tuy gieo giống nhiều, nhưng mầm mống sinh sôi lại ít. Đến nay, lão chỉ có một con trai và một con gái, đều được vợ cả sinh ra.
Con trai Thôi Hiền hiện giờ đang giữ chức Trưởng Sử của Thục Quận, năm năm trước đã cưới cháu gái chi chính của Dương Kỳ ở Kiếm Nam làm vợ, cũng từ đó đã buộc chặt họ Dương ở Kiếm Nam lên thắt lưng của Thôi gia.
Cho nên nhiệm vụ cưới con gái nhỏ Bùi Oánh của Bùi Tuấn được trao cho con trưởng Thôi Hùng của Thôi Khánh Công. Thôi Viên cũng biết Thôi Hùng tiếng xấu vang xa. Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là dòng dõi.
Thôi Hùng là con trưởng của nhị đệ, chỉ có nó mới xứng với viên ngọc trong tay của Bùi Tuấn. Một tính toán sâu xa khác khi dùng Thôi Hùng là muốn trừ khử hậu quả tồi tệ của việc nó mạo nhận công lao. Vi Ngạc muốn chất vấn chuyện cứu viện quận Khai Dương chậm trễ, Thôi Viên lão không ngại.
Chỉ nói một câu nhắc nhở lần sau dùng binh cẩn thận là xong xuôi qua loa được. Ai có thể cam đoan là quân Hồi Hột không bố trí mai phục ở dọc đường? Nhưng việc Thôi Hùng mạo nhận công lao phát sinh thêm lại khiến lão có phần đau đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!