Chương 42: Tin của cố nhân

Quyển 2: Kinh thành phong vânChương 41: Tin của cố nhân. Dịch: Tử LăngNguồn: Tàng Thư ViệnPhòng sách quả là vùng lãnh địa cuối cùng của đàn ông, phòng sách của Thôi Viên cũng không cho phép ai tùy tiện tiến vào. Lão có hai phòng sách. Phòng sách ngoài được dùng để tiếp đón những đồng minh và tâm phúc.

Còn phòng sách trong, ngoài thị nữ chuyên quét dọn phòng ra, không ai được phép vào. Thôi Viên đặt miếng ngọc lên bàn, rồi lấy ra một chiếc hòm nhỏ mạ vàng từ trong chiếc rương gỗ tử đàn. Lão mò tìm ra một chiếc chìa khóa vàng ở đáy rương, đoạn mở chiếc hòm nhỏ.

Nhiều thư từ được xếp bên trong hòm. Lão lục mấy bức thư ở cuối cùng, tìm ra một bức thư đã ố vàng. Tay lão bắt đầu run nhè nhẹ. Một bài thơ được viết trong bức thư:

"Xin trả chàng ngọc quýCảm tạ tình trong thưTa tặng chàng tuệ kiếmMong chàng dứt tương tư" (Oải Hương dịch)Ở phần đề tên chính có ghi 'Quảng Lăng Sở Vãn Lan'.

"Đúng là nàng, là ngọc bài của nàng!" Thôi Viên lẩm bẩm một mình.

Chữ 'Vãn Lan' trên miếng ngọc và chữ 'Vãn Lan' ở phần đề tên của bức thư có nét chữ giống nhau như đúc. Thôi Viên cẩn thận xếp ngay ngắn bức thư lại. Lão nhìn trân trối miếng ngọc, dường như nhớ lại khoảng thời gian hai mươi mấy năm trước.

Năm đó lão ba mươi sáu tuổi, vừa thừa kế chức gia chủ, mà Sở Vãn Lan chỉ có mười bảy tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, thanh tú vô song. Lão sớm đã cưới con gái của gia chủ Trưởng Tôn Toàn Tự của một đại thế gia khác theo lệnh của phụ thân lão, và đã sinh con trai Thôi Hiền.

Nhưng lão vẫn yêu nàng Sở Vãn Lan mười bảy xuân xanh như điên như dại. Kết quả đương nhiên đã khiến lão ê chề đau khổ. Chuyện đã qua hai mươi mấy năm. Giờ tuối đã gần sáu mươi, Thôi Viên quên những chuyện xưa từ lâu rồi. Nhưng một miếng ngọc tình cờ bắt gặp lại khêu lên hồi ức với dĩ vãng của lão.

Lúc này, tiếng bước chân khẽ khàng vang lên ngoài cửa. Quản gia ở ngoài khẽ báo:

"Lão gia, nhị lão gia đến rồi!"Tiếng của quản gia đã cắt ngang hồi tưởng của Thôi Viên. Lão cười tự chế giễu mình, bản thân đã ngần này tuổi rồi, còn nhớ nhung những chuyện đó làm gì?

"Biết rồi. Dắt y đến phòng sách ngoài trước đi!" Thôi Viên tiện tay đặt miếng ngọc lên bàn, đoạn đứng lên rời đi. Thôi Viên đến phòng sách ngoài. Thôi Khánh Công đang nôn nóng đi qua đi lại trong phòng. Lão luôn bận bịu việc chỉnh đốn kỷ luật quân đội nên không hề biết chuyện Thôi Ninh bị bắt.

Đến tận khi Thôi Ninh về lại phủ, lão mới biết chuyện này. Mà mọi tai vạ đều do gã con trai đốn mạt của lão gây ra. Thấy đại ca vào, Thôi Khánh Công vội tiến lên thi lễ. Lão hổ thẹn nói:

"Đều do Hùng nhi gây rắc rối khiến Tiểu Ninh chịu uất ức!"

Thôi Viên khoát tay nói:

"Còn may, Ninh nhi bình an trở về, cũng chưa xảy ra chuyện gì. Chuyện này tạm thời cho qua."

"Vậy xử lý Trương Hoán thế nào?"Nói đến cùng, mục đích của Thôi Khánh Công là Trương Hoán, lão không cam lòng nói:

"Chẳng lẽ cũng bỏ qua cho hắn sao? Đại ca, nhất định phải giết người này, không thể tha!"Thôi Viên lặng im. Nếu Trương Hoán không phải con cháu của Trương gia, lão sẽ chiêu mộ y bằng bất cứ giá nào.

Chỉ nhìn chuyện ở ngoài cửa Xuân Minh y đơn thương độc mã ép mình rời đi, vài trăm kỵ binh phóng như bay ngang qua người y mà y không hề chớp mắt, chỉ bằng sự gan dạ sáng suốt đó, tuyển y làm con rể cũng đáng. Đáng tiếc, y là con cháu Trương gia. Y vĩnh viễn không thể thành trợ thủ đắc lực của mình.

Mình đã không thể dùng, thì cũng tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn. Nhưng hôm nay phát hiện miếng ngọc lại khiến Thôi Viên nảy sinh ngờ vực với thân thế của Trương Hoán. Nếu Sở Vãn Lan thực sự là mẹ của y thì bất kể thế nào y cũng không phải chỉ là một người con vợ lẽ.

Bên trong chuyện này chắc chắn còn ẩn giấu một bí mật nào đó. Chút nghi ngờ này đã đủ làm lung lay ý định giết Trương Hoán của Thôi Viên. Ít nhất là trước khi hiểu rõ chân tướng, lão tạm thời không muốn giết Trương Hoán.

"Chuyện Hùng nhi mạo nhận công lao không thể tiếp tục có manh động. Bằng không đệ sẽ làm hỏng việc lớn của ta!"

Nhưng... Thôi Khánh Công vẫn có phần không cam lòng,

"đại ca, đệ có thể tha mấy sỹ tử kia, nhưng Trương Hoán bắt con gái của Tướng quốc, há có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được?"Thôi Viên nhìn Thôi Khánh Công, lạnh lùng nói:

"Nhị đệ, cừu hận đã làm mờ mắt đệ rồi. Trương Hoán chẳng hề quan trọng, quan trọng là Trương Phá Thiên chỉ nói vài câu thì đã có thể khiến tướng lĩnh dưới quyền đệ bỏ nhiệm vụ. Đây mới là đại sự đệ cần suy tính. Đệ thật khiến ta thất vọng!"Thôi Khánh Công mặt mày tím tái vội vã giải thích với đại ca,

"đệ đã đánh chết những kẻ phản bội. Cả Lưu Nguyên Khánh nữa, hiện giờ đệ nghi hắn cũng lén tha người!"

Bừa bãi! Thôi viên đập bàn, nghiêm giọng quát:

"Đệ giết người là hăm dọa được chúng ư? Ngược lại sẽ ép chúng hướng về Trương Phá Thiên. Chẳng lẽ đệ không biết dùng biện pháp khác sao?"

Hiếm khi thấy đại ca nổi giận, Thôi Khánh Công sợ đứng bật dậy. Lão run run nơm nớp nói: Xin đại ca chỉ dạy!

"Cách đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra!"

Thôi Viên đứng lên, từ tốn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!