Chương 37: Sóng gió không ngừng

Quyển 2: Kinh thành phong vânChương 36: Sóng gió không ngừngDịch : Tử LăngNguồn: Tàng Thư ViệnNhóm người Trương Hoán mau chóng rời khỏi phường Vụ Bản, ra ngoài thành Trường An từ cửa Xuân Minh. Bọn họ được sắp xếp ở trong một trang viên ở ngoại thành.

Tuy bọn họ đã gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng đã cứu được người ra. Nghỉ ngơi chốc lát, Trương Hoán tìm Tân Lãng."Bọn ta tạm thời ở đây mấy ngày, đợi sóng gió trong thành lắng lại rồi mới quay về.

Xin Bách Linh huynh nói lại cho mọi người, lần này đã khiến mọi người gặp phiền phức, Trương Hoán hết sức áy náy trong lòng. Ta đương nhiên sẽ nghĩ cách đối phó chuyện này, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến việc thi cử của mọi người.Khu Bệnh, huynh không cần bận tâm chuyện này.

Vài ba ngày nữa Vi thượng thư vào kinh, y đương nhiên sẽ giải quyết cho chúng ta.

"Tân Lãng mỉm cười. Y chẳng hề lo lắng chuyện sau này, trái lại lão già thần bí xuất hiện tối qua khiến y cứ băn khoăn mãi. Hiển nhiên là Trương Hoán biết thân phận của lão. Do dự giây lát, Tân Lãng không kìm được hỏi:"Khu Bệnh, người đã xuất hiện lúc cuối rốt cuộc là ai? Huynh có thể nói cho ta không?

"Trương Hoán suy nghĩ chốc lát rồi trả lời:"Ta cũng chỉ suy đoán thôi. Nếu ta đoán không sai, những kỵ binh đó đuơng nhiên là quân Phượng Tường.

Huynh thử nghĩ xem, ngoài Thôi Khánh Công, còn ai có thể sai khiến được quân Phượng Tường đây?

"Tân Lãng cúi đầu nghẫm nghĩ. Y bỗng nhiên giật mình hiểu ra,"chẳng lẽ đó chính là Trương thái sư đã bị Thôi Viên đoạt chức sao?

"Trương Hoán gật đầu,"tiền thân của quân Phượng Tường chính là quân Hà Đông của Trương gia ta, cho nên đó nhất định là vị thúc cùng tộc của ta.

"Nói đến đây, Trương Hoán không khỏi thầm nghĩ:"Trương Phá Thiên có thể đến kịp thời, chắc chắn là nhờ nhận được tin tức bí mật trước.

Từ đó có thể thấy, Thôi gia không hề khống chế chặt chẽ được quân Phượng Tường. Có điều, chuyện lần này há không phải đã khiến Thôi Viên cảnh giác ư?

"Lúc này, Tống Liêm Ngọc hoảng hốt chạy vào nói:"Khu Bệnh, huynh mau đi xem! Triệu Nghiêm dường như có phần không bình thường.

"Trương Hoán giật mình, vội vàng chạy đến phòng của Triệu Nghiêm. Chỉ thấy Trịnh Thanh Minh đang ở bên cạnh đắp khăn lạnh lên đầu cho Triệu Nghiêm. Thấy Trương Hoán vào, Trịnh Thanh Minh lập tức đứng lên nói:"Vết thương của Triệu Nghiêm hơi lở loét, toàn thân y nóng lắm.

"Trương Hoán sờ trán Triệu Nghiêm, chỉ cảm thấy bàn tay nóng ran. Trương Hoán lại kéo nhẹ chăn của Triệu Nghiêm ra, vết thương ở mông và lưng quả nhiên hơi mưng mủ, chắc hẳn là do phòng giam mà Triệu Nghiêm nằm lúc trước quá bẩn, nên bị nhiễm bệnh."

Xảo Xảo! Nàng ở đâu?... Xảo Xảo!

"Triệu Nghiêm hô gọi ú ớ, vẻ mặt rất đau đớn. Đột nhiên, Triệu Nghiêm nắm chặt tay Trương Hoán, khẽ giọng gọi:"Xảo Xảo...

"Trương Hoán thấy vậy thì không khỏi thầm than. Hoán vội bảo Tống Liêm Ngọc:"Huynh mau đi mang một chậu nước sạch tới đây, và lấy thêm mấy chiếc khăn khô sạch nữa.

"Tống Liêm Ngọc vội vàng xoay người đi. Trương Hoán thấy Trịnh Thanh Minh đứng ngây ngốc ở đó, liền bảo y:"Huynh đi hỏi người trong trang viên này, vùng lân cận có ai làm nghề y không?

"Chốc lát sau, Tống Liêm Ngọc mang nước sạch và khăn tới. Trịnh Thanh Minh cũng đã chạy về,"ta đã hỏi rồi. Vùng lân cận không có thầy thuốc.

"Đoạn y giơ cao mấy gói thuốc trên tay, hưng phấn nói:"Nhưng trong trang viên lại có một ít thuốc trị thương tốt."

Trương Hoán hết sức mừng rỡ, có thuốc trị thương thì có thể cứu chữa cho Triệu Nghiêm. Trương Hoán cẩn thận làm sạch vết thương của Triệu Nghiêm, rồi thoa thuốc. Không bao lâu sau, Triệu Nghiêm bắt đầu bình tĩnh, tiếng nói của y nhỏ lại, không còn nghe rõ.

Nhưng mọi người đều biết, Triệu Nghiêm vẫn đang gọi vợ yêu của y. Trương Hoán đi đến cửa nhìn sắc trời, còn khoảng hơn một canh giờ nữa trời mới sáng. Y lập tức nói với Tống Liêm Ngọc và Trịnh Thanh Minh:

"Sau khi trời sáng, chúng ta chia nhau lo liệu. Liêm Ngọc ở lại săn sóc Triệu Nghiêm. Thanh Minh đi mời thầy thuốc. Còn ta đi đón Xảo Xảo. Bất kể thế nào, chúng ta phải khiến tình trạng vết thương của Triệu Nghiêm ổn định lại, không thể làm lỡ việc thi cử của y."Thời gian chầm chậm trôi qua, trời đã sắp sáng.

Trương Hoán thu dọn qua loa một chút, rồi rời khỏi trang viên, rảo bước đi về thành Trường An. Thành Trường An vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi ngày. Ở cửa thành cũng không có dán lệnh truy bắt nào, như thể tối qua không hề xảy ra chuyện gì cả.

Trương Hoán thuê một cỗ xe ngựa, rất nhanh đã đến dinh thự của gia chủ. Ai ngờ Lâm Xảo Xảo thấy bọn họ cả đêm không về, sáng sớm đã ra ngoài nghe ngóng tin tức.

"Cô ấy đi đâu nghe ngóng tin tức vậy?" Trong lòng Trương Hoán thoáng có phần bất an.

Lâm Tri Ngu lắc đầu,

"ta đang đọc sách, muội ấy chỉ nhắn một lời rồi đi ngay. Ta cũng không biết muội ấy đã đi đâu."Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa phóng nhanh tới từ xa. Người đánh xe ra sức quất ngựa, giống như bị điên vậy.

"Nhìn kìa! Đó không phải là Xảo Xảo đã về ư?"

Lâm Tri Ngu trỏ xe ngựa, cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!