Chương 33: Từ Ân tự

Quyển 2: Kinh thành phong vânChương 32: Từ Ân tựDịch : Tử LăngNguồn: Tàng Thư ViệnMột cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng Trương Nhược Hạo, lẽ nào ông không hiểu hành động mượn đao giết người của Thôi Viên.

Khi người Hồi Hột còn cách quận Khai Dương một trăm dặm, triều đình đã nhận được thư bồ câu đưa tới của Thứ sử Khai Dương

- Vi Khoan. Đêm đó, nội các liền họp khẩn cấp quyết định phái thêm viện quân, nhưng Thôi Khánh Công lại mất ba ngày trời mới đến nơi. Lòng dạ hiểm ác của Thôi Viên đã quá rõ ràng.

Chỉ là, trước mặt Trương Hoán, ông không muốn để lộ ra. Ông chuyển đề tài cười nói:

"Ta nói sao Thập bát lang hôm nay mới đến, hóa ra là đi Lũng Hữu. Ở Lũng Hữu đã gặp được chuyện thú vị gì? Không ngại thì hãy kể cho ta!"

"Cháu không gặp chuyện thú vị nào, mà lại có mấy lần nguy hiểm. Có điều, hiện giờ nghĩ lại cũng chỉ có thể gọi là có kinh hãi nhưng không nguy hiểm." Nói đoạn, Trương Hoán bèn kể tỉ mỉ chuyện bọn họ cứu Vi phu nhân thế nào, sau đó cứu Vi Thanh ra sao. Trương Nhược Hạo vỗ tay cười lớn nói:

"Như vậy xem ra, Vi gia thực sự phải cảm kích rơi nước mắt đối với ngươi. Khá lắm! Khá lắm! Có dũng có mưu. Vậy về sau ra sao? Làm thế nào ngươi chạy thoát được truy đuổi của quân trinh sát Hồi Hột."Trương Hoán cười cười, tiếp tục kể:

"Bọn cháu bố trí nghi trận, khiến quân trinh sát Hồi Hột đuổi về phía đông. Sự thực, bọn cháu chạy về phía tây. Lúc rạng đông, bọn cháu đã chạy đến một dãy núi, hiện giờ cháu mới biết nó được gọi là Mã An lĩnh."

Mã An lĩnh ư? Trương Nhược Hạo dường như đã từng nghe cái tên này. Ông ngẩng đầu ngẫm nghĩ chốc lát, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc. Ông nhìn chăm chú Trương Hoán nói:Hãy kể tiếp đi!

"Để tránh né sự thăm dò tìm kiếm của quân trinh sát Hồi Hột, bọn cháu lên Mã An lĩnh. Khi xuống núi, bọn cháu tình cờ phát hiện doanh trại hậu cần cất trữ lương thảo của quân Hồi Hột ẩn giấu trong góc núi hẻo lánh. Sau đó, cháu lặn vào doanh trại, châm lửa đốt hết lương thảo."

Nói tới đây, Trương Hoán lại nhớ đến lời đồn trong tửu điếm, 'Thôi tiểu tướng quân đơn thương độc mã đánh vào trọng địa cất trữ lương thảo của người Hồi Hột, đốt cháy hai mươi vạn thạch quân lương'. Y cười nhạt kể tiếp:

"Về sau, bọn cháu tới doanh trại quân Đường báo tin, là Thôi Khánh Công đã tiếp kiến bọn cháu!"

"Quả nhiên là như vậy!" Trương Nhược Hạo không kìm được cười lạnh một hồi,

"tiểu tử của Thôi gia đó có tiếng làm việc ác, lại chưa hề nghe nói nó có thể làm được một việc chính đáng nào. Buổi sáng ta và Bùi tướng quốc còn nhắc đến chuyện này, chúng ta đều cho rằng bên trong nhất định sẽ không đơn giản như vậy. Thì ra nó đã đoạt công lao của Trương gia ta."Ông ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn đăm đăm Trương Hoán ,

"bị kẻ khác mạo nhận công lao! Thập bát lang muốn để ta lấy lại công đạo cho ngươi không?"

Không! Trương Hoán nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, đoạn điềm đạm cười nói:

"Cháu lại nghĩ rằng đây chưa hẳn là một chuyện xấu. Gia chủ thấy sao?"Trương Nhược Hạo sững sờ, rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, cười hiểu ý.

Ông trầm tư giây lát, đoạn lại hỏi Trương Hoán:

"Ngươi có nói cho Thôi Khánh Công biết ngươi là con cháu Trương gia không?"Trương Hoán cười nhạt,

"lão chẳng hề hỏi họ tên bọn cháu!"Trương Hoán bỗng nhớ đến Lưu Nguyên Khánh. Y ngập ngừng thoáng chốc, đoạn nói:

"Thôi Khánh Công phái Thiên tướng Lưu Nguyên Khánh hộ tống bọn cháu vào kinh. Cháu nhìn ra lão muốn giết người bịt miệng, nhưng sau khi Lưu Nguyên Khánh nghe được cháu là người dòng họ Trương, lại tha bọn cháu. Chỉ có chuyện này khiến cháu nghĩ mãi không hiểu."

Lưu Nguyên Khánh ư? Trương Nhược Hạo có phần kinh ngạc. Ông biết Lưu Nguyên Khánh, một trong ba mãnh tướng dưới tay Thôi Khánh Công. Y chính là tâm phúc của Thôi Khánh Công, không ngờ chịu tha Trương Hoán.

Điều này khiến ông cũng khó hiểu. Trương Nhược Hạo đi hai bước, bỗng nhớ ra một chuyện, chẳng lẽ là vì y!Trương Nhược Hạo cười lạnh, xem ra còn khối người muốn đối phó Thôi Viên. Ông ngồi xuống vỗ nhẹ mu bàn tay của Trương Hoán, trong mắt lướt qua một tia giễu cợt xảo quyệt,

"ngươi nói đúng lắm. Thôi Hùng đã muốn mạo nhận công lao, vậy cứ để nó mạo nhận, để nó trèo lên càng cao càng tốt. Ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện này, ngươi cứ yên tâm chuẩn bị tốt việc thi cử."... Khí hậu năm nay khác thường.

Hạ tuần tháng mười hai là lúc rét đậm nhất của mùa đông, thành Trường An đáng nhẽ phải bị phủ đầy tuyết trắng ngần mỹ lệ, nhưng những ngày này, vầng thái dương rực rỡ chiếu trên cao, khiến toàn thân mọi người ấm áp dễ chịu, như thể đã tới giữa xuân.

Mấy cây mai vàng trong sân cũng bị lừa dối, đua nhau nở ra những cánh hoa yếu ớt. Bọn Trương Hoán bao một tòa độc viện, hết sức yên tĩnh. Mỗi người đều có phòng của mình, có thể tĩnh tâm đọc sách. Sáng sớm, tiếng đọc sách oang oang của Lâm Tri Ngu đã vang lên trong viện.

Năm ngoái y đã thi rớt, áp lực năm nay cực kỳ nặng, nếu thê tử có thể sinh kỳ lân nhi (1), bản thân lại đỗ cao trên bảng vàng, vậy Lâm gia có song hỷ lâm môn rồi. Do đó, đến Trường An đã sáu, bảy ngày, mà y toàn đóng cửa đọc sách, không đi thăm cả đệ đệ Lâm Tri Binh đang tòng quân ở Trường An.

Hôm nay, thời tiết ấm áp, lại là ngày tốt lành để ra ngoài, Triệu Nghiêm bèn quyết định dắt Lâm Xảo Xảo tới Từ Ân tự làm lễ tạ ơn thay mẫu thân. Sớm tinh mơ, đôi vợ chồng son đã chuẩn bị xong đồ đạc, vừa ra khỏi cửa, thì gặp ngay Trương Hoán trở về từ bên ngoài.

Triệu Nghiêm lập tức kéo Hoán sang một bên khẽ cười hỏi:

"Nói thật đi, có phải huynh không về cả đêm qua không, đã tới đâu ăn chơi trác táng vậy?"Trương Hoán thuận tay đấm Triệu Nghiêm, cười mắng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!