Quyển 2: Kinh thành phong vânChương 26: Giương đao hành hiệpDịch : Tử LăngNguồn: Tàng Thư ViệnSáng sớm, thuyền lớn chạy vào khu vực quận Khai Dương. Một lớp tinh thể mỏng màu trắng đông lại trên thuyền. Con thuyền chạy trong sương mù dày đặc.
Một cơn gió bấc lạnh buốt thổi lướt qua sông, vượt qua cánh buồm lớn, phát ra tiếng rít lanh lảnh giữa không trung, tạm thời xua tan sương mù dày đặc, lộ ra bầu trời đã sáng trong. Trương Hoán chắp tay sau lưng đi chậm rãi tới đầu thuyền. Trên sàn thuyền vắng vẻ, không có ai.
Y lặng lẽ nhìn chăm chú dòng nước đen thui chảy xiết, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể, không kìm được chắp tay trước ngực lẩm nhẩm.
"Ngươi đang cầu thần sông Vị Hà phù hộ thi đỗ sao?" Tiếng nói mềm mại của một nữ nhân trẻ tuổi chợt vọng lại từ sau lưng y.
Nàng vẫn dùng vải mỏng che mặt, trong sương mù mông lung, càng toát ra vẻ thần bí. Trương Hoán khẽ gật đầu với nàng, rồi tiếp tục chắp tay niệm thầm. Chốc lát sau, y niệm xong, đoạn cười nhạt nói:
"Sáng còn là kẻ đọc sách, chiều đã lên chầu Thiên tử (1), đó luôn là hoài bão của kẻ đọc sách. Đứng trước mẹ sông đã sinh ra Tần, Hán, Tùy, Đường (2), ta há có thể không mong muốn sự bảo hộ của người?"Tiểu thư đó thong thả đi tới bên cạnh Trương Hoán. Nàng vịn lên mạn thuyền nhìn về khung cảnh mịt mờ xa xăm ở đôi bờ. Hồi lâu sau, nàng lẩm bẩm một mình:
"Nam nhi sao chẳng giắt Ngô câu, Thu lại giang sơn năm chục châu?(3)Đáng tiếc thay! Ta không phải nam nhi."Trương Hoán liếc nàng, mỉm cười nói:
"Thỏ đực chân nhún nhảy, Thỏ cái mắt mơ màng, Đôi thỏ song song chạy, Sao phân được rõ ràng?" (4)Gương mặt tiểu thư nọ ửng đỏ, nàng vội khoát tay cười nói:
"Ta chỉ có khát vọng suông, từ nhỏ đến giờ chưa từng sờ tới đao, không bì được những sỹ tử ôm hoài bão cao xa bọn ngươi."Nói tới đây, nàng lại đổi chủ đề câu chuyện:
"Ở cuộc đấu võ tối qua, ta còn chưa biết tên ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết không?"
"Tại hạ Trương Khu Bệnh, sỹ tử Thái Nguyên, cũng xin hỏi phương danh của tiểu thư?"
Trương Khu Bệnh! Nàng nhẩm đọc hai lần, chợt hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi là con cháu của gia tộc họ Trương ở Hà Đông ư?"
Trương Hoán lặng lẽ gật đầu, đợi câu trả lời của nàng. Ai dè trong mắt nàng lại lóe lên một tia xảo quyệt,
"gió sớm rét mướt, một cô gái yếu đuối như ta không chịu đựng được. Ta về khoang đây!"Nói đoạn, nàng khẽ cười nhếch mép, xoay người bỏ đi.
Khi nàng tới cầu thang, mới nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng vọng lại:Bùi... Sương mù dày đặc, thuyền lớn cập bờ đỗ lại chờ sương tan. Trương Hoán cũng về trong khoang đọc sách. Tới tận giữa trưa, sương mù rốt cuộc bắt đầu tiêu tan. Lúc này, Tân Lãng hối hả chạy lại.
"Khu Bệnh! Trên bờ hình như có chuyện lạ thường, huynh mau đi xem xem!"Trương Hoán bỏ sách xuống, cười hỏi:
"Chuyện gì lạ thường vậy?"
"Rất nhiều người dân xuất hiện trên bờ, giống như đang chạy nạn."
"Ồ! Có chuyện vậy sao." Trương Hoán để sách xuống, rảo bước đi lên sàn thuyền.
Lúc này, cảnh vật hai bên bờ bắt đầu trở nên rõ ràng. Quả nhiên người dân túm năm tụm ba, dìu già dắt trẻ đông nghịt trên bờ. Người nào cũng có vẻ kinh sợ. Từ xa, liên tục có người chạy về bên này.
Không ít thuyền đỗ lại đợi sương tan đã nhận ra cơ hội làm ăn, bắt đầu thu phí chở những người dân đó qua sông.
"Ông lái thuyền đã lên bờ hỏi thăm." Tân Lãng có phần hoảng hốt không yên,
"Khu Bệnh, huynh nói có phải là người Hồi Hột đã đánh tới hay không?"
Có lẽ không phải.
Trương Hoán lắc đầu,
"nếu quân ở Linh Võ bại, chúng ta sao có thể suôn sẻ đi một mạch tới đây."Chốc lát sau, người lái thuyền chạy nhanh tới từ trên bờ, y vừa chạy vừa hô,
"chuẩn bị nhổ neo, lập tức rời khỏi nơi này!"'Cách! Cách! Cách!' Người lái thuyền sắc mặt sợ hãi lao lên ván thuyền, thở dốc hô:
"Không hay rồi. Thành Khai Dương bị phá, người Hồi Hột đã đánh tới. Mau mau cho thuyền chạy!"Tin tức đột ngột khiến mọi người hết sức kinh hãi. Hôm trước, họ mới nhận được tin tức, quân Hồi Hột và quân Đường vẫn đang kìm hãm nhau ở quận Linh Võ, từ khi nào đã đánh tới quận Khai Dương vậy?
"Ông lái, ông có hỏi được người Hồi Hột có bao nhiêu quân không?" Trương Hoán chợt hỏi. Người lái thuyền thoáng bình tĩnh lại. Y vừa căn dặn thuyền viên thủ hạ kéo buồm, vừa trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!