Quyển 1: Họ Trương ở Hà ĐôngChương 21: Chiếc hòm liễuDịch : Tử LăngNguồn: Tàng Thư ViệnBuổi sáng hôm ấy, Trương Nhược Phong tuyên bố với toàn phủ, ủng hộ kế hoạch cắt giảm tiền tháng của Trương Hoán.
Tin tức truyền ra, những con cháu Trương gia trông ngóng đều lũ lượt trở giáo, tụ tập về bên phía Trương Xán. Họ nhất trí lên tiếng ủng hộ Trương Hoán, còn khiển trách Trương Huyên dùng thân phận con trưởng chi chính bức ép mọi người.
Vài ngày sau, số người vẫn ủng hộ Trương Huyên đã giảm còn mười mấy người, phần lớn là những con trưởng làm quan ở ngoài. Bọn họ không bị tiền tháng khống chế, đương nhiên không cần nhìn sắc mặt của Trương Hoán để hành động.
Nhưng dù như thế, cuộc vận động phản đối Thập bát lang mà Trương Huyên khởi xướng đã thất bại. Dẫu sao thì không ai muốn gặp trở ngại với tiền của mình.
Thế rồi, cơn sóng gió đầu voi đuôi chuột được khơi lên bởi bức thư tới từ kinh thành đã chấm dứt.... Cuối thu đã qua, mùa đông năm Khánh Trị thứ mười lăm đang về. Mùa đông năm nay ấm áp khác thường, lúc này đã tới thượng tuần tháng mười một, mà chỉ có lá khô rụng đầy mặt đất.
Đây là chuyện hiếm thấy trong vài chục năm nay. Những người cao tuổi đều nói, khí hậu lạ thường, e là dấu hiệu của tai họa chiến tranh. Nhưng cho dù có tai họa chiến tranh, cuộc sống vẫn trôi qua đều đặn giống như trước.
Từ tháng mười trở đi là bắt đầu một khoảng thời gian bận bịu nhất trong một năm của phòng thu chi tại Trương phủ. Tính toán thu hoạch của các điền trang, buôn bán lương thực, thúc giục giao nộp tiền thuê nhà của chợ Nam, đều phải hoàn thành trong khoảng thời gian này.
Trương Hoán cũng bận rộn, chân bước nhanh như không hề chấm đất, tối muộn hàng ngày mới có thể về nhà ngủ. Tháng mười một là lúc muôn vật đìu hiu. Bọn Trương Hoán cũng chính thức kết thúc bốn năm đi học ở thư viện Tấn Dương. Mọi người về quê nhà của mình thu dọn hành trang, chuẩn bị vào kinh thi cử.
Trịnh Thanh Minh và Tống Liêm Ngọc lại không đi. Hai người dự định dọn tới ở cùng Trương Hoán, đợi tới đầu tháng mười hai cùng nhau vào kinh thi cử.
Rất nhanh sau đó, gia chủ Trương Nhược Hạo lại viết một bức thư từ Trường An, nói khoa thi năm tới sẽ được tổ chức vào đầu năm, do Lễ Bộ thị lang Tiêu Hoa làm chủ khảo. Đó là một người không nói tình cảm. Ông đặc biệt nhắc tên mấy con cháu ưu tú bọn Trương Hoán, kỳ vọng bọn họ giành vẻ vang cho gia tộc.
Đồng thời, ông cũng bãi miễn quyền kiểm soát tài chính của Trương Hoán, đổi là để bát ca Trương Xán của Trương Hoán thay thế. Ở phòng thu chi bận rộn gần ba tháng, Trương Hoán lại nảy sinh chút lưu luyến với nơi đây.
Buổi chiều hôm đó, Trương Hoán thuê một chiếc xe ngựa tới thư viện chuyển hành lý của hai người Trịnh Thanh Minh và Tống Liêm Ngọc về. Gia cảnh Tống Liêm Ngọc nghèo túng, đồ đạc không nhiều. Nhưng Trịnh Thanh Minh lại khác. Bốn năm ở Thái Nguyên, y mua lung tung hỗn loạn đủ thứ, chất đống như núi.
Chỉ cái đống vài trăm xâu tiền mốc meo dưới gầm giường của y đã xếp đầy ắp một xe ngựa rồi. Trương Hoán nhìn đồ đạc khắp sân mà chán nản. Y chỉ có ba gian phòng, một gian là của mình, một gian của Á thúc, còn một gian là dành cho mẫu thân.
Nghĩ đi nghĩ lại thì ba người bọn họ có thể ngủ chen chúc trong một gian, còn gian phòng trống của mẫu thân đành dùng để chất đồ linh tinh. Trương Hoán vừa tính toán, vừa giúp bọn họ thu dọn đồ đạc.
Đột nhiên một tiếng 'ầm ầm' lớn vang lên, chỉ thấy Tống Liêm Ngọc không cẩn thận va đổ mấy chiếc rương gỗ xếp chồng cao ngất. Quần áo tạp vật bên trong rơi vãi đầy đất.
"A! Xin lỗi! Để ta thu dọn!" Tống Liêm Ngọc luống cuống thu nhặt đồ vật.
Trương Hoán sang giúp y cùng thu dọn, thấy y chân tay lúng túng, bèn cười nói:
"Liêm Ngọc, huynh sao vậy? Cả ngày hôm nay tinh thần huynh hình như có chút không ổn!"Tống Liêm Ngọc im thin thít, hồi lâu mới khẽ nói:Không sao.
Trương Hoán vừa định hỏi tiếp, đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng của Trịnh Thanh Minh:
"Khu Bệnh, còn cần cái hòm liễu kia nữa không, nếu không thì ta vứt đi!"Trương Hoán kêu lớn 'a!', nhảy dậy lao về phòng của mẫu thân. Không phải tên mập chết bầm đang ở phòng của mình à?
Chuồn sang đấy từ khi nào vậy. Lúc này, Trịnh Thanh Minh đang đứng trong phòng hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Trong phòng hết sức ẩm ướt. Vách tường loang lổ. Bề mặt tường đã tróc lở mảng lớn, bên trong lộ ra đất sét xen lẫn rơm rạ.
Cả căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc hòm liễu úa vàng được đặt ngang trên hai băng ghế của người Hồ ở góc tường. Thấy Trương Hoán vào, Trịnh Thanh Minh trỏ chiếc hòm cười nói:
"Ta chưa thấy chiếc hòm nào cũ như vậy. Ta có mấy chiếc hòm gỗ lim rất tốt, tặng hết cho huynh."
Trương Hoán thấy Thanh Minh không chạm đến chiếc hòm, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đoạn cười lôi đẩy y ra,
"huynh hãy đi thu xếp gọn gàng đống tiền kia. Ngày mai ta tới Bách Nghiệp Hành viết một tấm phi phiếu (1). Tiền rượu trong kinh thành sắp tới vẫn đợi huynh trả đấy!"
Trịnh Thanh Minh kêu sửng sốt:
"Huynh nắm quyền tài chính của Trương gia mấy tháng, ắt hẳn béo đến chảy mỡ, tiền rượu vẫn cần ta trả sao?"
"Hãy bớt lời thừa, đi mau cho ta!" Trương Hoán đá thật mạnh lên mông y, đuổi y ra khỏi phòng.
Đuổi Trịnh Thanh Minh ra xong, Trương Hoán đi chầm chậm tới trước chiếc hòm liễu, đoạn ngồi xổm xuống, vuốt ve nó nhẹ nhàng. Chiếc hòm này được đặt ở đây đã mười mấy năm rồi, không chuyển dời một bước nào. Tuy nó rất cũ, nhưng bề mặt vô cùng sạch sẽ.
Hàng ngày Á thúc đều phải lau chùi một lượt cho nó, để ngừa nó sinh mối sinh mốc. Trương Hoán cẩn thận bê ngang nó lên, rảo bước đi về phòng của Á thúc. Y phải vào kinh, hay nhất là để chiếc hòm này trong phòng Á thúc. Hôm nay đông người, Á thúc đặc biệt ra ngoài mua rượu và thức ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!