Quyển 1: Họ Trương ở Hà ĐôngChương 10: Kiểm tra sổ sách cũ (Thượng)Dịch : Tử LăngNguồn: Tàng Thư ViệnSáng sớm hôm sau, Trương Hoán đi tới phòng thu chi. Phòng thu chi của Trương gia nằm ở trung tâm Trương phủ.
Vị trí này thuận tiện cho những người chi phụ Trương gia sống ở nhà ngoài tới nhận tiền tháng, cũng tiện lợi cho những người chi chính ở nhà trong tới báo cáo thu chi. Phòng thu chi không chiếm nhiều diện tích, gồm năm, sáu gian phòng và một tầng hầm cất tiền.
"Phòng thu chi bọn tôi có tổng cộng mười ba người, trừ tôi ra, còn có ba người quản lý sự vụ, những người khác đều là người trông coi xuất nhập tiền tài bình thường."Tổng quản phòng thu chi họ Tiền dắt Trương Hoán tham quan phòng thu chi.
Lão tai to mặt lớn, hết sức phúc hậu, mặc một chiếc áo khoác rất dài có hàng khuy, tựa như trùm thẳng chiếc bao vải lên người vậy. Lão nói chuyện từ trước tới giờ đều nhỏ nhẹ tế nhị, rất khó thấy lão nổi nóng.
Từ ba đời ông cha tới nay, Tiền tổng quản đã phục vụ cho Trương phủ, cũng có thể coi là thế gia nô bộc. Có điều, tuy lão là nô bộc, nhưng dù là con trưởng chi chính như Trương Huyên cũng không dám đắc tội bừa bãi với lão. Đó chính là đạo lý
"huyện quan không bằng hiện quản" (1).
Chọc giận lão, dù có phê duyệt của Tam lão gia, lão nói một câu 'không có tiền', là có thể làm chậm trễ việc của ngươi mươi bữa nửa tháng. Nhưng lão lại cực kỳ khách khí với Trương Hoán. Từ hôm nay trở đi, lão phải căn cứ vào chữ ký của Trương Hoán để chi tiền, xem như là thượng cấp trực tiếp của lão.
Bên trong phòng thu chi rất rộng rãi, tất cả các nhân viên đều tập trung ở đó cùng nhau làm việc. Trong phòng có xếp chỉnh tề ba hàng
- mười hai chiếc giường La Hán, mỗi người ngồi trên một giường, đều quay lưng về phía lão.
"Đây là Triệu quản sự!"
Tiền tổng quản trỏ một người đàn ông có khuôn mặt dài thuỗn như quả cà tím nói:
"Y phụ trách thu nhập trong điền trang của Trương phủ, ghi sổ không chỉ tiền, mà còn tất cả lương thực, vải vóc, rau quả, tạp vật."Triệu quản sự gật đầu khom lưng cười lấy lòng với Trương Hoán, muốn ngồi mà không dám ngồi.
Trương Hoán gật đầu với y, chợt cảm giác nhột nhạt sau lưng. Quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân nhỏ người cười nhiệt tình đến mức gần như muốn làm tan chảy Trương Hoán. Không đợi Tiền tổng quản mở miệng, y lập tức tự giới thiệu:
"Kẻ hèn họ Tôn, chủ quản thu nhập của chợ Nam."
Nghe tới đây, Trương Hoán đã dần dần hiểu rõ phần nào, đoạn cười nói với Tiền tổng quản:
"Vừa rồi Tiền đại tổng quản nói bản thân phụ trách phán quyết tổng hợp, vậy còn một quản sự chắc hẳn là phụ trách chi tiêu. Tôi nói đúng không?"
"Thập bát lang nói không sai! Dương quản sự đúng là phụ trách chi tiêu."Tiền tổng quản cười ha hả. Lão trỏ tay về một góc tường, chợt chau mày, không vui hỏi một người bên cạnh:
"Dương quản sự đi đâu rồi?"
"Buổi sáng hôm nay Dương quản sự không tới. Nghe nói phụ thân y mấy hôm nay lại trở bệnh cũ, trúng gió độc khiến chân đau nhức."
"Gọi hắn tới đây mau!"Dù nổi giận, tiếng nói của Tiền tổng quản cũng nhẹ nhàng nhã nhặn. Nhưng những nhân viên thủ hạ lại biết rõ trong lòng, người trẻ tuổi đến đây hôm nay e là không hề tầm thường.
Sớm đã có hai thủ hạ của Dương quản sự chạy đi như bay. Trương Hoán liền khoát khoát tay cười nói:
"Tương lai còn dài, đại tổng quản không cần khách khí như vậy."Tiền tổng quản hết sức không vui trong lòng.
Dương quản sự này cậy là tâm phúc của Tam lão gia, bình thường đối với mình bằng mặt không bằng lòng thì thôi, hôm nay không ngờ cũng không nể mặt mũi. Hôm qua mình còn căn dặn đặc biệt hắn vì chuyện này mà! Nghĩ đến đây, Tiền tổng quản lạnh lùng nói:
"Thập bát lang có điều chưa biết, hiện giờ đã là lúc kiểm kê cuối tháng, tôi còn đợi sổ sách tổng hợp chi tiêu của hắn mà! Hai ngày này, đúng dịp Đại lão gia ở nhà, nếu ông muốn xem sổ ghi chép tiền tài xuất nhập, bảo tôi làm sao trả lời đây."
Lời của Tiền tổng quản vừa dứt, liền thấy một gia nhân hoảng hốt lật đật chạy tới,
"đại tổng quản, đại lão gia gọi ông đấy!"Tiền tổng quản sững sờ, quay người đi liền, đến cửa lại nhớ tới Trương Hoán, đoạn quay đầu trỏ sổ sách ghi chép trên bàn của Dương quản sự cười nói:
"Tôi đi chốc lát sẽ về, nếu Thập bát lang có hứng thú, có thể xem xét sổ sách của Dương quản sự trước."... Tiền tổng quản hấp tấp tới tòa lầu nhỏ của Trương Nhược Hạo. Sau giây lát, đứa nhỏ giữ của đi ra nói:
"Lão gia mời ông vào!"Một từ 'mời' khiến Tiền tổng quản phát run trong lòng.
Trong ký ức của lão, lão gia dùng từ 'mời' gọi lão, thực sự là cực kỳ hiếm. Có điều, lòng lão cũng nhẹ nhõm, xem ra lão gia không phải muốn hỏi đến sổ kế toán của tháng chín.
"Lão gia, người tìm tôi có chuyện ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!