Chương 43: (Vô Đề)

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Cô gái nghe xong, nhịn không được cười ra tiếng,

"Tôi cũng không phải là trùm xã hội đen, tôi bảo anh đi gϊếŧ người phóng hỏa làm cái gì."

Chu Trì đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô, gãi gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ nói:

"Tôi chỉ lấy ví dụ thôi."

"Nhưng mà, tôi đúng là có một việc sự cần sự giúp đỡ của anh." Thẩm Loan đột nhiên nghiêm mặt.

Cô nói đi.

Cô ném chiếc điện thoại di động mà Thẩm Khiêm đưa cho cô qua, Chu Trì vững vàng bắt lấy, sờ sờ thật đã tay, lại nhìn màn hình,

"Yo, điện thoại mới nha."

Thẩm Loan gật đầu,

"Anh kiểm tra một chút, xem điện thoại di động này có vấn đề gì không?"

Vấn đề gì? Chu Trì tỏ vẻ khó hiểu.

"Ví dụ như, phần mềm virus, thiết bị nghe lén chẳng hạn."

"Cô nghĩ nhiều rồi, ai mà nhàm chán như vậy?" Chu Trì dừng lại, nhớ tới sau khi Thẩm Loan tỉnh lại ở bệnh viện, dặn dò anh làm hai việc, thứ nhất là cầm lấy túi xách của cô đi, thứ hai nghĩ biện pháp xóa bỏ tất cả video giao thông ở tại hiện trường vụ tai nạn, cẩn thận như vậy, nhất định có liên quan đến gia đình cô.

Bây giờ, ngay cả một chiếc điện thoại di động mới cũng không thể tin tưởng được, Chu Trì tự mình bổ não bổ sung một màn trình diễn máu chó trong nhà hào môn, xem ra, làm thiên kim tiểu thư cũng không phải dễ dàng như vậy.

"Được rồi, vậy cô đi theo tôi."

Thẩm Loan theo anh đi vào phòng ngủ bên trong.

Nếu như nói phòng khách sáng sủa sạch sẽ, thì phòng ngủ cũng đủ để gọi là sạch sẽ không tì vết.

Sàn nhà bằng gỗ tráng men sáng bóng phản chiếu, gối và chăn xếp chồng lên nhau ở cuối giường, ga trải giường dường như được kéo chặt không chút nếp nhăn.

Tủ đầu giường có chút cũ kỹ, nhưng bởi vì được quét vecni*, nên mang theo vài phần phong cách cổ điển, bức tường trắng đã ố vàng, nhưng lại không ngửi được mùi ẩm mốc nào mà có một loại mùi thơm nguyên bản của gỗ.

Đối diện với giường là một chiếc bàn máy tính lớn vượt qua tiêu chuẩn thông thường, trải thành một dải dài dựa vào tường, tất cả các thiết bị đều có đầy đủ, bao gồm máy chủ, màn hình hiển thị, bàn phím, chuột, máy quét, máy in, còn có một số thiết bị nặng nề không có tên.

Nếu muốn hỏi thứ quý giá nhất trong căn nhà này trừ người ra, e rằng, thứ đáng giá nhất chắc chắn là gian hàng này.

Chu Trì kéo cái ghế ở góc tường sang, mời Thẩm Loan ngồi xuống.

Sau đó, anh lấy dụng cụ từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu tháo rời điện thoại di động, trước đó anh còn cẩn thận quan sát thân vỏ,

"Không có dấu vết bị tháo rời."

Thẩm Loan nhướng mày, ý bảo anh tiếp tục.

Chu Trì có chút bất đắc dĩ, không phải anh cảm thấy phiền phức, mà là anh không đành lòng để cho điện thoại mới bị cắt ra như vậy.

Một cái ít nhất cũng trên vạn tệ nha.

Thẩm Loan liếc mắt một cái, cô lập tức nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, không khỏi bật cười:

"Tôi cũng không sót, anh đau lòng như vậy làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!