Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Chu Trì chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ, biểu cảm vẫn mang theo vài phần ngốc nghếch.
Thẩm Loan lặp lại một lần nữa, anh mới Ồ một tiếng, mở cửa ra, mời cô vào.
Chu Trì có chút căng thẳng xoa xoa tay,
"Cái kia, cô muốn uống gì?"
Nước dừa.
Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên kỳ quái, mà loại kỳ quái này đã xuất hiện không chỉ một lần.
"Làm sao cô biết trong nhà tôi có nước dừa."
Có thật à. Thẩm Loan cười khẽ,
"Tôi chỉ thuận miệng nói."
Chu Trì muốn nói lại thôi.
"Có phải anh lại muốn hỏi tôi, trước kia chúng ta có quen nhau không?"
Ách
Thẩm Loan nháy mắt với anh,
"Trước kia không quen biết, có lẽ kiếp trước quen biết cũng nên."
"Chậc, tuổi còn trẻ lại rất mê tín, còn kiếp trước nữa cơ."
Chu Trì chỉ coi như cô nói đùa.
Thẩm Loan cũng dừng chủ đề này đúng lúc.
Này, nước dừa.
Cảm ơn.
Chu Trì lấy ba lô của cô từ trong tủ ra, đưa qua,
"Cô kiểm tra lại một chút."
Kiểm tra cái gì? Cô gái nghi hoặc nhìn anh một cái, thuận tay nhận lấy.
Chu Trì hơi sững sờ, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ ấm áp.
Anh gãi gãi đầu, tươi cười lộ ra vẻ ngốc nghếch:
"Trong này hình như có rất nhiều tiền, cô không sợ tôi ở sau lưng cô lén rút mười mấy hai mươi tờ sao?"
Thẩm Loan hỏi ngược lại:
"Vậy anh sẽ làm thế sao?"
Chu Trì lắc đầu, anh biết trong túi có nhiều tiền, cũng không phải anh lén lút lật ra xem, mà là lúc ở tiệm net anh thấy Thẩm Loan trả tiền, mở khóa kéo ra, đập vào mắt anh là một tiền màu đỏ thực sự là quá bắt mắt.
Lúc ấy anh còn nghĩ, gia cảnh của cô gái này chắc cũng không tệ, biết đâu còn là thiên kim hào môn gì đó thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!