Chu Trì nghẹn lời.
Thẩm Loan bước tới, hai tay nắm lấy đầu xe máy, cười nhẹ nhàng.
Chàng trai lại càng không hiểu:
"Rốt cuộc là cô muốn làm gì?"
"Kết bạn đi, tôi tên Thẩm Loan."
"Sao tôi lại phải kết bạn với cô?"
"Bởi vì tôi muốn kết bạn với cậu."
Chu Trì bị dáng vẻ đương nhiên của cô làm cho tức tới mức bật cười:
"Cô muốn thì tôi nhất định phải phối hợp à?"
Thẩm Loan gật đầu:
"Như vậy thì không còn gì tốt hơn."
…
Đời trước, Chu Trì gần như sẽ không từ chối bất kì yêu cầu nào mà cô đưa ra.
"Cô này… Thẩm tiểu thư, cô muốn thế nào thì mới chịu thả tôi đi?" Gương mặt Chu Trì mỏi mệt:
"Tình huống vừa rồi… Hiện tại tâm trạng của tôi rất tệ, hy vọng cô có thể thông cảm."
"Thông cảm cái gì? Thông cảm cậu vừa chia tay? Hay thông cảm cho việc cậu bị bạn gái cắm sừng?"
Vết thương đầm đìa máu trong lòng bị đâm cho đau nhói, Chu Trì cau chặt màu, vẻ mặt nhăn nhó.
Anh ấy là một nam sinh trắng trẻo, mày rậm mắt to, ngũ quan tinh xảo, nếu như Thẩm Loan nhớ không nhẩm, thì anh ấy lớn hơn cô hai tuổi, bây giờ cùng lắm thì chỉ hai mươi mốt.
Vốn là tuổi đi học Đại học, anh lại dùng xe máy để đi giao đồ ăn tới khắp các hang cùng ngõ hẻm, thi thoảng nhàn rỗi, thì sẽ chỉ ở nhà chơi game.
Nhưng khuôn mặt này thực sự đẹp, thân thể cao to, có sức hấp dẫn của người trưởng thành mà bạn đồng trang lứa không có. Cũng không trách được cô nàng Phùng Sương Sương dối trá ham giàu vẫn sẽ yêu đương Chu Trì.
Dù sao, nam sắc vẫn ăn được.
Xấu quá.
Chu Trì hơi giật mình: Cô nói cái gì?
Thẩm Loan giương mắt:
"Tôi nói, dáng vẻ cậu mặt ủ mày chau trông rất xấu."
"Liên quan gì đến cô!" Cho dù là người hiền lành cũng sẽ tức giận.
Nụ cười của Thẩm Loan không thay đổi:
"Bạn bè với nhau, sao lại không liên quan tới tôi?"
Ai là bạn cô?
Cậu đấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!