Ba người vẫn chưa lộ ra cảm xúc.
Hạ Hoài kéo khóe miệng:
"Khó trách ba cậu dám đưa người về nhà, mẹ cậu còn đồng ý."
Nghĩ đến, cũng chỉ như nuôi thú cưng.
Một đứa con gái không tranh tài sản, tất nhiên không có uy hiếp.
"A Khiêm, em gái mới của cậu thế nào?"
Cái gì thế nào?
"Lớn lên được không? Dáng người nóng bỏng không?"
Loại vấn đề nhàm chán này, chỉ có Hạ Hoài sẽ hỏi vậy.
Động tác của Thẩm Khiêm dừng một chút, muốn ra bài ngừng ở giữa không khí, hai giây sau, mới rơi xuống trên mặt bàn, mí mắt không nâng: Cao, gầy.
Hạ Hoài hứng thú, truy vấn:
"Cao bao nhiêu? Gầy thế nào?"
"1m7 trở lên, 40 đến 45 kg."
Tần Trạch Ngôn nhướng mày:
"Có khác gì cây gậy trúc?"
Khóe miệng Thẩm Khiêm khẽ nhếch lên, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ mảnh khảnh yểu điệu, thật sự giống cây gậy trúc.
Tống Lẫm nhín thấy một màn này, hơi kinh ngạc, giây lát lướt qua.
Hai mắt Hạ Hoài tỏa sáng, anh ta không thích vưu vật gợi cảm, ngược lại khá thích kiểu mảnh khảnh, nếu có một gương mặt thanh thuần …
Nghĩ đến cũng có thể khiến hô hấp dồn dập, toàn thân nóng lên.
"Cái kia… Em gái cậu trông thế nào?"
Thẩm Khiêm nhíu mày, không biết bất mãn với nhan sắc của thiếu nữ hay là bất mãn với vấn đề của Hạ Hoài, nhàn nhạt phun ra một chữ ——
Xấu.
Hạ Hoài tươi cười chợt tắt, lập tức mất hết hứng thú.
Đánh xong một vòng, Tống Lẫm úp bài:
"Thời gian không còn sớm."
Tần Trạch Ngôn: Đi bar?
Không được Thẩm Khiêm xách áo khoác lên:
"Ngày mai tôi có việc."
"Được, vậy giải tán thôi."
Một đám người rời khỏi phòng, khi đi qua hành lang, vừa lúc thấy giám đốc câu lạc bộ cúi đầu khom lưng đi ra từ một gian phòng khác, còn đặc biệt buồn cười dùng tay áo lau mồ hôi, xoay người thấy bốn vị cậu chủ, lấy lại tươi cười lần nữa giơ lên, vội vã tiến lên--
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!