Không phải cái gì? Người đàn ông cắt lời:
"Không phải quan tâm anh? Hay là không thừa nhận em vẫn còn nhớ?"
"Chủ tịch Thẩm, bây giờ tôi rất bận!"
Cho nên?
Mặt Miêu Miêu trầm như nước:
"Không rảnh cùng anh ở đây phí — ưm —"
Bất ngờ hôn cô, người đàn ông hành động nhanh chóng, Miêu Miêu trở tay
không kịp.
Ô ô — Khốn khiếp!
Thẩm Xuân Hàng bị cô đẩy hơi lùi về sau một chút, nhưng bàn tay giữ chặt sau
lưng cô không mảy may buông ra:
"Nếu không thích phí lời, vậy cứ trực tiếp thực hiện, sao?"
"Không thế nào! Buông tay."
"Đừng nóng vội, còn chưa xong..."
Anh! Cô tức giạn trừng mắt, Thẩm Xuân Hàng lại không cho cô có cơ hội mở
miệng lần nữa.
Đây là một nụ hôn dài, giống anh, thanh thanh đạm đạm, dịu dàng lịch sự, thiếu
vài phần nhiệt tình như lửa, nhưng lại có sự chân thành và thuần túy lâu dài.
Không biết qua bao lâu, anh mới buông ra. am tâm tình nguyện, thấy Miêu Miêu muốn đi,
anh một tay túm chặt người, sau đó lấy điện thoại ra, mở album, tìm thấy một
tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô.
Anh — Vốn định tức giận, ánh mắt đột nhiên cứng lại: Phá sản? Có ý gì?
"Năm đó, chúng ta vì Minh Đạt mà đường ai nấy đi, bây giờ bốn năm đã qua, cũng nên để tất cả mọi chuyện quay về điểm xuất phát."
Miêu Miêu nhìn anh, nghi ngờ.
Chữ nào cô cũng rõ nhưng ghép lại thành một câu lại mờ mịt.
... Điểm xuất phát?
Đúng Ánh mắt người đàn ông chuyên chúNếu không có Minh Đạt...Anh điên rồi?!
"Miêu Miêu nhíu chặt mày:"Chẳng lẽ vừa rồi anh cho tôi xem
giấy tờ thủ tục phá sản của Minh Đạt?!
"Thẩm Xuân Hàng không nói gì. Nhưng Miêu Miêu biết, im lặng là thừa nhận."Rốt cuộc anh có biết bản thân đang làm gì không?! Một tập đoàn lớn như vậy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!