Thẩm Khiêm không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói:
"... Không có có gì là không tiện cả."
Cứ như vậy, Thẩm Loan được ở lại phòng phía Nam của tầng hai.
Điều này cũng thể hiện là cô đã nhận được sự thừa nhận, mặc dù chỉ là sự thừa nhận của Thẩm Tông Minh và Thẩm Xuân Giang.
Căn phòng rất rộng rãi, có cả nhà vệ sinh riêng.
Giường cũng rất lớn, ga trải giường màu xanh lam nhạt, bên trái còn có bàn trang điểm.
Vị trí ở gần cửa sổ có đặt một bộ sô
-pha nhỏ màu cam, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đã cảm thấy mềm mại.
Thẩm Loan đứng yên tại chỗ, nhìn một lần, hai lần.
Đến lần thứ ba cô quyết định đổi nó sang một vị trí khác, chuyển nó đến phía cuối giường.
Cô nghĩ, nếu như trải thêm một tấm thảm lông cừu màu trắng, màu cam sẽ được tôn lên càng nổi bật hơn.
Thẩm Loan nhấc mông ngồi xuống, dựa vào lưng ghế.
Ngắm đi ngắm lại căn phòng, như đánh giá một thứ gì đó rất quý giá, nhưng lại lóe lên một tia mỉa mai. Phải biết rằng, kiếp trước dù cô nỗ lực suốt bảy năm nhưng vẫn không thể ở trên tầng hai.
Cốc cốc—
Âm thanh gõ cửa truyền đến.
Thẩm Loan nhướng mày: Ai vậy?
"Cô ba, tôi đem hành lý lên giúp cô."
Cô đứng dậy mở cửa, người nữ giúp việc mang theo một chiếc vali nhựa giản dị đang đứng ở cửa:
"Có cần tôi giúp cô sửa soạn quần áo và đồ dùng hàng ngày không ạ?"
Không cần đâu.
Nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Người nữ giúp việc có chút ngây ra, không phải nói là tính cách cô ba rất mềm mại, giống như mỳ vắt sao, sao vừa nãy…
Cô ta không biết nên hình dung như thế nào, nhưng tuyệt đối không hề ôn hòa, thân thiện như trong tưởng tượng.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, Thẩm Loan không hề bỏ sót sự kinh ngạc xuất hiện trong mắt của người nữ giúp việc. Nhưng như vậy thì đã làm sao?
Cô diễn kịch trước mặt người nhà họ Thẩm, là vì giấu giếm tài nghệ, nhưng trước mặt người giúp việc mà cũng diễn thì có hơi quá mệt mỏi, quá mất giá rồi.
Những việc vô ích, từ trước đến nay Thẩm Loan không thèm làm.
Trước khi đến những quần áo cũ đã bị cô vứt đi không ít, cho nên vali rất nhẹ.
Đem mấy bộ quần áo đã xử lý ra, gấp gọn gàng rồi bỏ vào tủ quần áo, chỉ chiếm một góc rất nhỏ.
Thật là nghèo.
Thẩm Loan thở dài một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!