Chương 50: Chua xót

"Tam thiếu gia nói tới mượn sách, nô tỳ đã kêu ngài ấy chờ trước cửa viện."

"Không gặp!" Sách gì ở đây? Dung Hoa lạnh giọng.

Lần trước chỉ cho hắn ngủ ngoài trời một đêm đã là tận tình tận nghĩa, hiện tại hắn còn mặt mũi tới đây tìm nàng hay sao?

Lê Hoa đáp: "Vâng."

"Tam thiếu gia, ngài trở về đi." Lê Hoa không tìm cái cớ gì, trực tiếp nói.

"Ngũ muội muội..." Diệp Cẩm Bạc ưu sầu đưa mắt nhìn vào trong Hải Đường uyển, hỏi, "Ngũ muội muội, muội ấy... Vẫn tốt chứ?"

"Tiểu thư đương nhiên rất tốt, nam nữ khác biệt, Tam thiếu gia tuy là đường huynh của người nhưng ngài là người đọc sách, hẳn hiểu đạo lý nam nữ này rõ hơn nô tỳ, cho nên thỉnh Tam thiếu gia tự trọng." Lê Hoa nói chuyện không chút khách khí, sau đó uốn gối xoay người vào trong, phân phó bà tử đóng cửa lớn lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Diệp Cẩm Bạc như bị ăn hoàng liên (1), cả người chua xót. Hắn bị bệnh mấy ngày, mắt trông mong hy vọng Ngũ muội muội ghé thăm, nhưng đừng nói là tự mình tới, ngay cả bà tử nha đầu cũng không thấy tới.

Hắn biết chuyện hôm đó là do bản thân đường đột, còn không phải là uống rượu làm bậy sao? Hơn nữa một câu hắn cũng chưa để lộ, tuy mẫu thân sớm đã hạ lệnh cấm, nhưng càng ngày tình cảm của hắn dành cho nàng không thể khống chế được.

Nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Lột sạch đồ, vứt hắn ở ngoài cả đêm không nói, ngay cả khi hắn bị bệnh phải nằm liệt giường cũng không tới thăm.

Hôm nay tinh thần vừa tốt lên một chút, hắn cường chống chính mình tới đây, nhưng nàng ngay cả cửa lớn cũng không cho hắn vào.

Trong lòng Diệp Cẩm Bạc thật sự vô cùng chua xót.

"Thiếu gia, hay là về đi." Gia đinh Tư Tiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Cẩm Bạc, không khỏi lo lắng.

Diệp Cẩm Bạc ngây ra cả nửa ngày mới xoay người: "Ừ, về đi."

Nản lòng thoái chí khiến bệnh tình lại nặng thêm, Kỷ thị vừa nghe tin liền lập tức trở về Tễ Huy viện.

"Nghe nói sau khi Tam thiếu gia tới Hải Đường uyển, lúc trở về thì bị bệnh lại." Vừa vào phòng, Trần ma ma lập tức bẩm báo.

"Lại là nha đầu chết tiệt kia!" Kỷ thị tức giận mắng một câu.

"Ngũ tiểu thư không chịu gặp Tam thiếu gia, Tam thiếu gia đứng chờ ngoài cửa một lúc mới trở về." 

"Muội muội sao có thể không để ý tới đường huynh của mình chứ hả?" Từ nhỏ Diệp Cẩm Bạc đã đối tốt với Dung Hoa, Kỷ thị vô cùng mất hứng, tuy không thể trực tiếp ngăn cản nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn là đường huynh muội.

"Phu nhân..." Trần ma ma định nói gì đó, nhưng lại đè ép hoài nghi trong lòng, uyển chuyển nói, "Ngũ tiểu thư từ nhỏ đã không có cha, bị mẫu thân vứt bỏ, Tam thiếu gia thiện tâm nên thương tiếc tiểu thư vài phần thôi."

"Bạc Nhi mang bệnh tật trên người tới gặp nha đầu kia, nó thì hay rồi, ngay cả cửa cũng không cho vào." Nhi tử của mình đương nhiên là tốt nhất, nha đầu chết tiệt kia chắc chắn là kẻ lạnh lùng! Kỷ thị không nghi ngờ hắn, chỉ mắng Dung Hoa.

"Cũng nhờ phu nhân dạy bảo tốt." 

Nghe vậy Kỷ thị cũng nguôi ngoai đôi chút, ha ha cười: "Ta chỉ hy vọng huynh đệ bọn chúng sang năm có thể đỗ đạt cao trung rồi sớm định hôn sự, tới lúc đó ta cũng có thể ngồi chờ bồng cháu." Dứt lời, Kỷ thị lại hỏi, "Đúng rồi, chuyện ta kêu ma ma hỏi thăm đã có tin gì chưa?"

"Hiện tại thì chưa, qua khoảng hai ngày nữa sẽ có."

"Ừm, mấy tháng nữa là tới tuyển tú, nên sớm mời người về phủ, để Châu Nhi cẩn thận chuẩn bị." Kỷ thị dặn dò một câu.

Qua mấy ngày, Kỷ thị mời được ma ma họ Khúc tới Diệp phủ. Khúc ma ma trông rất hiền từ, hòa ái dễ gần, đã từng ở trong cung hầu hạ Tề Quý phi.

"Châu Nhi, mau qua chào Khúc ma ma đi." Kỷ thị cười nói.

"Khúc ma ma." Diệp Di Châu đứng lên.

"Tiểu thư khách khí rồi." Khúc ma ma vội tránh người, ánh mắt thầm quan sát dáng người quyến rũ của Diệp Di Châu, khóe miệng mang theo ý cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!