Nhìn người cứ thế mà biến mất ở cầu thang, Lâm Luật tức giận muốn đuổi theo, nhưng Kim chưởng quầy vẫn một mực chặn đường.
"Đánh cho ta." Lâm Luật quay đầu ra lệnh cho hai gã sai vặt của mình và gia đinh của Dương Hựu. Liễu Hành không phải khinh thường hắn sao? Hôm nay hắn sẽ đạp nát cái nơi này không chừa một chỗ!
"Vâng, thế tử." Mấy gã sai vặt nhận lệnh, lập tức động thủ.
Kim chưởng quầy vẫn toàn lực ngăn cản bọn họ.
Người gây chuyện là Thành Quốc Công thế tử và An Quốc Công thế tử, khách nhân đương nhiên nhanh chóng rời đi.
"Ca ca, huynh bình tĩnh trước đã." Lâm Nhược thấy mọi người đều đưa mắt nhìn họ, muốn khuyên một câu, sau đó lại nói với Kim chưởng quầy, "Chưởng quầy, chuyện này là các ngươi không đúng rồi, vì sao chỉ có vị Ngũ cô nương cùng công tử vừa rồi được lên lầu, mà bọn ta thì không thể?"
"Lâm đại ca, huynh bình tĩnh đi." Dương Mặc Tuyết cũng khuyên một câu, rồi nói, "Chưởng quầy không cho bọn ta đi lên, chẳng lẽ bởi vì thân phận bọn ta không đủ sao? Hay là ngươi sợ bọn ta không đủ bạc trả?"
"Các vị xin thứ lỗi."
Nghe Kim chưởng quầy nói thế, Lâm Luật càng thêm tức giận: "Đạp nát cho ta, tất cả đều đạp!"
Dương Hựu cau mày nhìn lên lầu, hỏi: "Lâm Luật, kẻ đó là ai? Huynh có cảm thấy quen mặt không?"
"Liễu Hành." Lâm Luật nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Dương Hựu trầm tư nhưng lại không nghĩ được gì, vì thế chỉ đành quay đầu khuyên can: "Lâm Luật, có thể mở quán ở nơi này, thân phận của người đứng sau chắc chắn không bình thường."
"Ca ca, nháo lớn như vậy không tốt đâu." Lâm Nhược gật đầu.
"Lâm đại ca, bình tĩnh đi." Dương Mặc Tuyết cũng khuyên.
Nhìn vị hôn thê của mình cùng một công tử khác bỏ đi ngay trước mặt, ai có thể bình tĩnh? Lâm Luật siết chặt hai tay thành quyền, không nghe mọi người khuyên bảo.
Mặc tiếng đập đồ dưới lầu, Dung Hoa và Liễu Hành vẫn ngồi xuống, thưởng trà.
"Yên tâm, hắn đập đồ xong đương nhiên phải bồi thường, chắc chắn không để Ngũ cô nương thu thiệt đâu." Liễu Hành lên tiếng trước.
Dung Hoa cười gật đầu: "Nếu Liễu công tử đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi." Nếu Liễu Hành đã có thể nói, đương nhiên là có tự tin, cho nên nàng không cần lo lắng.
Dừng một lát, Dung Hoa lại cười hỏi: "Liễu công tử còn nha đầu nào lợi hại như Túy Đồng không? Ta bỏ tiền mua một người từ công tử, bạc trích từ hoa hồng."
Liễu Hành vuốt ve ly trà: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Dung Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười trên mặt chưa từng thay đổi: "Không có gì, chỉ là một mình Túy Đồng có chút không đủ."
"Được." Biết nàng không định nói, Liễu Hành đương nhiên cũng không truy vấn, "Một người đủ sao?"
"Ừ, đủ rồi." Dung Hoa mỉm cười gật đầu. Làm người không thể quá tham lam, huống hồ giữa nàng và y chỉ có quan hệ hợp tác.
Liễu Hành quay đầu phân phó: "Lâm Hạ, kêu Lưu Tô lại đây."
"Vâng." Tiếng của Lâm Hạ từ ngoài truyền tới.
"Còn nữa, cái này..." Dung Hoa đưa đồ sớm đã chuẩn bị ra, duỗi tay chỉ vào phần bên dưới, "Thôn trang này ở ngoại thành có khả năng không dễ tìm, có điều trước mắt không cần vội."
Trong nhà có một cây cầu nhỏ được điêu khắc tỉ mỉ, trong sân có các, có đình, chỉ là phong cách bài trí có chút thú vị. Tới lúc đó không chỉ thiếu gia công tử quyền quý yêu thích, mà khuê tú cùng phu nhân các nhà sẽ có nơi tụ họp tiện hơn Lâu Ngoại Lâu.
Ở ngoại thành làm một sơn trang nghỉ dưỡng không phải chuyện khó, nhưng có phong cảnh đẹp, có suối nước nóng thì lại là chuyện khác.
Nhan thị có để lại nhà cửa, thôn trang cho nàng, có điều nàng không muốn động tới, bởi vì nếu nàng thật sự không phải nữ nhi Diệp gia, tới một ngày nào đó phải trả lại toàn bộ cho Nhan thị.
Liễu Hành duỗi tay nhận lấy: "Lúc trở về ta sẽ xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!