Chương 7: (Vô Đề)

Toàn bộ người có mặt đều quay đầu nhìn Bạch Ngộ Hoài.

Trái cổ Bạch Ngộ Hoài trượt lên xuống, bình thản cúi người nhặt mảnh vỡ thủy tinh.

Kinh Tửu Tửu tức muốn xì khói.

Thà nhặt ly vỡ cũng không chịu nhìn mặt tôi!!!

Nếu lúc này Kinh Tửu Tửu có mắt đằng sau thì sẽ nhìn thấy, khi Bạch Ngộ Hoài khom lưng, tay trái của anh đang lặng lẽ ôm eo cậu, sợ cậu bị ngã.

"Ăn cơm xong, chúng ta qua bên kia xem thử." Bạch Ngộ Hoài nói.

Những người khác gật đầu, nhưng không ai hỏi anh sao lại làm vỡ ly.

Bởi dù gì thì cũng chỉ là một cái ly mà thôi.

Mấy người đứng dậy đi nấu cơm, Bạch Ngộ Hoài cũng theo giúp đỡ.

Lúc này Kinh Tửu Tửu mới buông anh ra.

Cậu không hề cáu kỉnh mà biến thành cái đuôi nhỏ, tò tò bám mông Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài vừa quay đầu đã thấy cậu nhỏ đang kéo khoé miệng sang hai bên, để lộ răng hổ nhỏ xíu.

Quay thêm lần nữa thì thấy cậu kéo khóe mắt xếch lên.

Lại quay thêm lần nữa, một cánh tay của Kinh Tửu Tửu biến mất rồi...! Có lẽ cậu chưa từng xem Thần điêu đại hiệp đâu nhỉ, Bạch Ngộ Hoài thầm nghĩ.

Dương Quá thiếu một cánh tay vẫn rất đẹp trai.

Mất tích nhiều ngày, giờ xuất hiện đã trêu chọc anh à? Còn tưởng anh không thấy sao? Bạch Ngộ Hoài nheo mắt, thế thì cứ giả bộ không thấy vậy, dù sao cũng chỉ là một tên quỷ nhỏ thôi...

Kinh Tửu Tửu triển lộ tài năng dọa người hết cả sở học rồi, đến cuối cùng dù có là quỷ nhỏ thì cũng thấy mệt á.

Cậu nằm ườn trên bàn ăn, miên man suy nghĩ, nhìn tui chưa đủ đáng sợ à? Hứ.

Kinh Tửu Tửu giật giật ngón tay, mâm trên bàn lập tức bay lên.

Đúng lúc Bạch Ngộ Hoài quay người, anh thản nhiên với tay kéo mâm xuống.

Kinh Tửu Tửu: "???"

Bữa trưa đơn giản làm xong rất nhanh, mọi người ngồi quây quần dùng cơm, cộng thêm cái nóng như thiêu đốt da thịt.

Bọn họ ăn thật nhanh, muốn mau chóng đến nhà phụ bên cạnh.

Kinh Tửu Tửu lại động đầu ngón tay, giá nến dịch chuyển một chút.

Đúng lúc này, Bạch Ngộ Hoài đột nhiên chống tay xuống mặt bàn.

Mọi người sửng sốt nhìn Bạch Ngộ Hoài, một tay anh cầm nĩa, một tay thì chống trên mặt bàn, nhìn cực kì giống hình ảnh người đàn ông quyền lực mà anh đã đóng trong bộ phim nào đó.

Do chúng tôi ăn quá chậm sao?

Ai nấy đều run cầm cập, theo bản năng khiếp sợ trước khí thế của Bạch Ngộ Hoài, sau đó vội vàng lùa hết cơm vào miệng.

Kinh Tửu Tửu: "..."

Cậu nhíu mày, cảm thấy mu bàn tay hơi nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!