Tươi cười của Chu Dương làm Phương Nguyệt Tầm nháy mắt bừng tỉnh. Cậu bỗng nhiên cảm thấy người này thật sự rất dũng cảm, có dũng khí trốn khỏi nhà, cũng có dũng khí theo đuổi một người mà chắc chắn một ngày nào đó sẽ rời mình đi, cũng có dũng khí để đối mặt với sự chia tay, rồi cũng có dũng khí mà đứng lên. So sánh với hắn, chính mình quả thật giống một kẻ nhát gan!
Lúc trước chưa hiểu được liền trốn tránh tình cảm của chính mình, cái gì cũng không thể làm, chờ đến khi Long Nghiễn xâm phạm thể xác của mình, rồi mới được hắn che chở, chiếu cố, mà cái loại cảm xúc tự nhận là không thể đáp lại tình cảm của Long Nghiễn làm cậu thấy vô lực, rõ ràng chính mình rất tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của Long Nghiễn, thậm chí còn không nghĩ đến giá trị của bản thân, tổng cảm thấy chính mình quá mức nhỏ bé và yếu ớt, tổng cảm thấy chính mình sẽ được bảo vệ, một khi xảy ra bất đồng, cũng chỉ thấy chính Long Nghiễn thay đổi, chưa từng có dũng khí để đối mặt, lý giải, liền đem tất cả bực tức phát tiết lên người Long Nghiễn. Nếu lúc trước cậu có can đảm nói với Long Nghiễn rằng cậu thương hắn, như vậy bọn họ sẽ không cần phải thống khổ suốt một năm trời! Nếu thời điểm kia cũng có cam đảm nói cho Long Nghiễn biết cậu thực sự rất cô đơn lạnh lẽo nhớ hắn, có can đảm để nói cho Long Nghiễn biết cậu chỉ bởi vì không nhìn thấy hắn mà nổi giận thôi, vậy cũng sẽ không tạo thành cục diện như hôm nay.
Lúc trước tại sao không nói? Sợ hãi cái gì?..... Thì ra cậu chỉ sợ cậu sẽ phát giác ra sự nhỏ bé của chính mình, phát giác sự tự ti cho nên mới mất đi hết dũng khí, cho nên mới gây thương tổn cho chính mình và cũng làm hắn bị thương,..... Tựa như lần tách ra đầu tiên, cậu thống khổ, hắn cũng thống khổ. Nhưng hắn đã có dũng khí đem cậu đẩy đi......... Long Nghiễn của cậu biết cậu không phải xuất thân trong ngôi nhà êm ắm đầy đủ, vậy mà hắn vẫn muốn cùng cậu đối mặt mưa gió, cho nên, hắn mới có thể lưu cho cậu một khoảng thời gian để lấy lại dũng khí, không nâng cậu trong bàn tay mà tỉ mỉ che chở, không ôm cậu vào ngực để bảo vệ, hắn cho cậu tự do để lựa chọn, và hắn tôn trọng sự lựa chọn của cậu, làm cho chính bản thân cậu đi tìm sự kiên cường. Long Nghiễn của cậu thật rất tốt!
Nhưng mà, cậu lại làm cái gì? Sợ cái gì? Cậu thế nhưng đã làm thấp chính mình, vũ nhục chính mình! Cái này gần như cũng làm thấp đi Long Nghiễn, vũ nhục Long Nghiễn! Cậu thế nhưng lại dùng cách ngu xuẩn này để đáp lại tình cảm của Long Nghiễn, tại sao cậu có thể làm như vậy?!
Không thể khóc! Tuyệt đối không thể! Cậu không thể tiếp tục yếu đuối nữa!
Phương Nguyệt Tầm khẽ cắn môi, kiềm chế nước mắt đang muốn trào ra, mãnh liệt đứng lên nói với Chu Dương.
"Tiểu Dương, phiền cậu chở tôi đến một chỗ!"
Nhìn ánh mắt kiên định của Phương Nguyệt Tầm, Chu Dương mỉm cười cầm cái chìa khóa xe lên.
Nhìn xem thời gian, hẳn là Long Nghiễn vẫn còn ở công ty. Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa tòa cao ốc, Chu Dương dùng sức ôm Phương Nguyệt Tầm một chút rồi nhìn cậu chạy vào!
Quầy tiếp tân, Phương Nguyệt Tầm liếc mắt liền thấy Vương Yến, trong lòng không nhịn được vui mừng. Nhìn dáng vẻ lo lắng của Phương Nguyệt Tầm, Vương Yến tựa hồ đã hiểu được cái gì, sớm được nghe em trai Vương Đoạt kể chuyện của hai người, khó trách tổng giám đốc một tháng nay đáng sợ như vậy. Xem ra, cuối cùng bão cũng qua đi, trời lại trong xanh.
Vương Yến vui vẻ đích thân mang Phương Nguyệt Tầm đến thang máy, nhưng lại thấy cái người lần trước đuổi Phương Nguyệt Tầm ra đang cùng vài người đứng nơi đó trò chuyện, Vương Yến suy nghĩ nhanh chóng kéo Phương Nguyệt Tầm đi đến một lối đi thoát hiểm.
"Nguyệt Tầm, phía sau cánh cửa này là cầu thang, trực tiếp thông đến phòng tổng giám đốc, bình thường có rất ít người dùng đến, cho nên, không cần lo lắng là sẽ gặp người khác. Em đi được không? Gần mười một tầng lầu đó?"
"Một trăm tầng em cũng có thể đi!" Phương Nguyệt Tầm kiên định nói.
Sau khi tạ ơn Vương Yến, cậu liền đẩy cửa thoát hiểm ra, bắt đầu bước lên bậc thang đi tìm Long Nghiễn của cậu.
……………………..
Trong phòng làm việc, Long Nghiễn mặt lạnh nghe vài người báo cáo số liệu. Rõ ràng là chuyện vui nhưng biểu tình của Long Nghiễn so với nhiệt độ ở Bắc cực còn lạnh hơn!
Nhân viên sau khi báo cáo hoàn tất số liệu, nơm nớp lo sợ nhìn Long Nghiễn, Long Nghiễn ném cây bút trong tay lên mặt bàn, ngay cả động tác nhỏ như thế cũng có thể làm cho người trước mặt khẩn trương!
"Như vậy mà các ngươi không cảm thấy có lỗi sai nào sao? Bộ trương Lưu, lợi nhuận năm trước so với năm kia cao hơn chín lần, còn năm nay đâu?"
Nhân viên bị đặt câu hỏi trên trán đầy mồ hôi, nói quanh co nửa ngày cũng không thể trả lời vấn đề của Long Nghiễn, Long Nghiễn trừng mắt lãnh khốc liếc hắn một cái.
"Năm nay so với năm trước chỉ cao hơn bảy lần, nói cách khác, năng lực của các ngươi giảm sút. Chính ngươi có xem qua trước khi đến đây báo cáo không?"
"Xem, xem qua."
"Xem qua? Xem qua mà còn dám lấy số liệu cũ để trước mặt ta sao! Mùa hè năm nay công ty xuất khẩu ra nước ngoài nhiều hơn so với các công ty khác trong nước thì ngươi liền cho rằng ta không có tổn thất gì sao? Ta hiện tại đem hạng mục này giao cho ngươi, chính là hy vọng ngươi có thể sửa sai một lần nữa, đem tất cả tổn thất kéo về! Nhìn xem, nhìn xem, đây là cái gì?
Đừng tưởng rằng con số hiện tại trên tay ngươi so với dự toán huề nhau chính là chuyện tốt, tài chính cần có thêm sự thông minh và cơ hội, ngươi đây là đang cho ta xem một thứ vứt đi! Ta bỏ bao nhiêu tiền để ngươi làm như vậy sao! Đám nhân viên của người đều là kẻ ăn hại sao?! Thư lý của ngươi cùng phó bộ trưởng đều là những tên ngốc sao? Cứ đưa một đống số liệu vô dụng của hạng mục điều tra trên thị trường năm năm đến đưa cho ta thì có thể làm ta quên sao? Hiện tại ngươi cho rằng ta đang rất nhàm chán có phải không?! Cảm thấy đầu óc của ta so với máy vi tính còn không bằng phải không?! Điều tra thị trường cũng không thèm làm mà dám đem doanh thu định mức năm năm trước cho ta xem! Số liệu này tính cái gì?! Ngay cả bảng báo cáo cũng làm không xong!"
Lại bắt đầu, bão táp từ Long Nghiễn thi nhau đổ ập xuống, đem người trước mặt mắng đến không đứng nổi, kỳ thật bọn họ đã làm rất tốt rồi, nhưng mà tổng giám đốc vẫn không hài lòng! Người bị mắng chỉ có thể khom lưng nhận sai, cho dù như vậy Long Nghiễn vẫn không chịu bỏ qua!
"Trọng Tố! Đem mọi người thay đổi hết cho ta! Bắt đầu từ thư ký và phó bộ trưởng của ngươi, cho đến nhân viên chịu trách nhiệm điều tra thị trường, toàn bộ đều đuổi việc! Ta cho ngươi biết, bộ trưởng Lưu, nếu ngươi làm không tốt nữa, ta cũng sẽ đuổi việc ngươi!"
Đang mắng đến hăng say, cửa ban công bỗng nhiên bị đẩy ra! Cơn tức của Long Nghiễn lên đến đỉnh! Là ai ăn mật gấu không có sự cho phép của hắn mà dám trực tiếp xông vào!
"Ngươi không có tay sao, không biết gõ......"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người nhìn vào người kia, Long Nghiễn quả thực không thể tin vào hai mắt của mình!
Phương Nguyệt Tầm liên tục đi mười một lầu không ngừng nghỉ, lúc này phải cong thắt lưng, hai tay tái xanh chống trên đùi liều mạng thở!
Nguyệt Tầm....... Ánh mắt Long Nghiễn gắt gao nhìn chăm chú người đứng ngay cửa, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên! Nguyệt Tầm của hắn cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt của hắn, làm cho hắn trở tay không kịp, giống như người từ trên trời rớt xuống!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!