Đem tách hồng trà được pha rất tốt đặt trước mặt người nam nhân mà cậu ghét tới cực điểm, Phương Nguyệt Tầm xoay người đi vào gian phòng của mình.
Phòng cũng không lớn, nhưng thực sự rất sạch sẽ. Phương Nguyệt Tầm cầm lấy cái gối hung hăng ném xuống đất.
"Hắn nghĩ hắn là ai vậy a! Hoàng đế sao? Quốc vương sao? Mình chưa bao giờ thấy người nào kiêu ngạo cuồng vọng như tên đáng ghét kia! Có tiền rất tốt sao, lớn lên đẹp trai rất tốt sao, tất cả đều là con người thối nát xấu xa! Dường như ngoài bản thân hắn ra tất cả những người xung quanh đều hạ đẳng giống nhau, tên hỗn đản đó tính cách căn bản vặn vẹo hơn nữa tâm lý biến thái còn là kết quả của thời kì mãn kinh! Mình tại sao lại tức giận vô bổ với con người đó a?
Tại sao....."
Thời điểm Phương Nguyệt Tầm đem gối nằm đánh đến sắp tan nát, bỗng nhiên ngừng lại. Khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp hiện lên một nỗi buồn không che lấp được..... Trong nháy mắt thiếu niên này thoạt nhìn rất cô đơn, rất đáng thương. Giống như động vật nhỏ không có nhà để về, ở một góc xa lạ lạnh lẽo run rẩy. Phương Nguyệt Tầm đem cái gối ôm chặt trong lòng ngực, miễn cưỡng nở nụ cười, thì thào tự an ủi bản thân.
"Này thì có làm sao a, vẫn tốt hơn trước kia rất nhiều, không thành vấn đề."
—~~~—
Buổi sáng gần sáu giờ Phương Nguyệt Tầm rời giường, cậu luôn có thói quen dậy sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt liền bắt đầu một ngày làm việc.
Ở một nơi khác trong căn nhà cũng có một người đúng bảy giờ rời giường. Tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, Long Nghiễn vừa đi tới cầu thang chợt nghe dưới lầu có tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn, âm thanh không lớn, cũng không phải là cái loại nhạc chói tai ầm ĩ của bọn thanh niên bây giờ. Tiếng nhạc du dương làm cho tinh thần của người khác cảm thấy thật thoải mái. Mặc dù là như vậy, nhưng Long Nghiễn tựa hồ không có bao nhiêu cảm giác được điểm này.
Trong phòng ăn, bữa sáng đã được sắp xếp chỉnh tề ở trên bàn, lúc xa thải người hầu trước Long Nghiễn tùy tiện ăn một chút thức ăn ở bên ngoài, hoặc chỉ uống một tách cà phê. Nhìn những món trên bàn, Long Nghiễn không thể không thừa nhận là hắn có thể được ăn uống no đủ rồi.
Cơm cháo ngon lành phát ra hương thơm đầy mê người, những món ăn nhỏ tinh xảo vừa nhìn đã cảm thấy ngon miệng, trên dĩa còn có cái trứng gà được chiên rất tốt và rau trộn với bắp non, bên cạnh còn có vài miếng hoa quả được gọt hoàn hảo. Một đứa nhỏ như vậy lại đem bữa sáng chuẩn bị rất cẩn thận phong phú, Long Nghiễn có chút kinh ngạc.
"Buổi sáng tốt lành, Long Nghiễn tiên sinh."
Giọng nói ấm áp trong trẻo từ đằng sau truyền đến, Long Nghiễn quay đầu lại nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm đang đeo tạp dề đứng ở nơi đó...... Nói thật Long Nghiễn cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự rất đáng yêu, thiếu niên mang hơi thở thanh xuân bừng bừng sức sống, bày ra biểu tình không quá tình nguyện chào hỏi hắn, trên người còn bị bao phủ bởi cái tạp dề....
"Ân."
Long Nghiễn đáp lại một câu đơn giản rồi an vị trên ghế bắt đầu dùng cơm.
"Báo chí đâu?"
Không thấy tờ báo nào đặt trên bàn, Long Nghiễn hỏi một cách gắn ngọn.
"Tôi không biết chỗ nào bán."
Phương Nguyệt Tầm thực sự rất chán ghét giọng điệu nói chuyện của Long Nghiễn.
"Không cần mua, buổi sáng mỗi ngày sẽ có người đưa tới, đặt ngay tại hòm thư. Đi lấy."
Nhẫn nại! Nhẫn nại! Ở chung với người nam nhân này nhất định phải có tấm lòng Bồ Tát. Nhẫn nại, nên nhẫn nại........A, nhẫn nại thành công.
Phương Nguyệt Tầm sau khi cố gắng nhịn xuống đã đem tờ báo đặt trước mặt Long Nghiễn, bất quá khí lực có chút nặng.
Long Nghiễn nghiêng mắt nhìn con mèo rừng đang tức giận bên cạnh.
"Làm không được thì cứ xin nghỉ."
"Tôi sẽ không. Nếu đã đáp ứng Đổng tiên sinh thì phải làm thật tốt công việc, một đại nam nhân phải giữ chữ tín."
"Nam nhân? Cậu nhiều nhất chỉ có thể tính là một đứa nhóc thôi. Hơn nữa, loại công việc đầy nữ tính này cũng chấp nhận làm, thật sự không nhìn thấy cậu có chỗ nào giống nam nhân."
"Công việc này thì sao? Tôi không ăn trộm ăn cướp, cũng không làm cái gì trái với pháp luật. Tôi dùng hai bàn tay của mình làm việc kiếm tiền, cho dù bị anh khinh thường cũng không sao cả, tôi vẫn không có chỗ nào cảm thấy đáng xấu hổ."
Không biết ngọn lửa từ đâu cấp tốc bốc lên tới đỉnh đầu, Phương Nguyệt Tầm đứng trước mặt hắn phản bác đầy hợp tình hợp lý, Long Nghiễn rõ ràng, rõ ràng đang tức giận. Chỉ là một tiểu quỷ chưa hiểu sự đời mà dám bày đặt nói đạo lý với hắn. Mới sống có mười mấy năm làm sao vật nhỏ đơn thuần này biết được cái gì gọi là hiểm ác, giả dối, phức tạp, phản bội, bán đứng và tàn nhẫn?
"Nhóc con, những lời như thế cậu qua ba mươi tuổi hãy nói đi."
"Thời điểm nào tôi cũng có thể nói được! Còn có, tên của tôi không phải là "nhóc con" mà gọi là "Phương Nguyệt Tầm"."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!