Chương 34: (Vô Đề)

Hai tuần sau, hắn thật sự không hề đến tìm cậu, ngay cả gọi một cú điện thoại cũng không có! Giống như hắn biến mất khỏi trên thế gian này. Phương Nguyệt Tầm một bên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm, một bên suy nghĩ. Từ ngày Long Nghiễn xoay người đi thì trái tim của Phương Nguyệt Tầm đã bị lấy mất, nói không nhớ hắn chính là gạt người, nhiều lần cậu nhịn không nổi muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm từ bỏ, có đôi khi còn bất tri bất giác đi đến trước cửa nhà, đến khi nhận ra chỉ có thể quay đầu lại liều mạng chạy khỏi nơi đó. Nếu không phải mỗi ngày Vương Đoạt đều ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ giống như lần đầu tiên tách nhau ra, không ăn không uống không lý tưởng.

Trong khoảng thời gian cậu rời khỏi Long Nghiễn, Hàn Khôn có đến tìm cậu hai ba lần, bởi vì cùng hắn uống rượu nên Phương Nguyệt Tầm cũng không còn chán ghét Hàn Khôn nữa, nhưng chuyện khiến cậu ngoài ý muốn chính là, Hàn Khôn không có nhắc đến chuyện mời cậu quay quảng cáo nữa.

Quên đi, dù sao cậu cũng không đáp ứng quay quảng cáo rồi chụp ảnh cái gì đó với hắn.

Vừa mới nhớ tới Hàn Khôn, Phương Nguyệt Tầm mở cửa liền nhìn thấy hắn.

"Hàn tiên sinh." Phương Nguyệt Tầm lễ phép chào hỏi, Hàn Khôn hai tay đút túi quần đi đến trước mặt cậu, trên người mặc áo coat màu đen nhẹ nhàng di chuyển, cả người toát ra vẻ mê hoặc. Nhưng Phương Nguyệt Tầm chẳng có một chút cảm giác gì khi nhìn hắn.

"Tại sao không thể thay đổi a, em có thể gọi Đổng Thiên Phi là ca ca, tại sao không thể gọi anh là Khôn ca?" Hắn thật sự muốn nghe cậu kêu như thế, lời từ miệng cậu phát ra, nhất định rất đáng yêu.

"Không được, kêu như vậy giống như tên lão Đại trong mấy phim xã hội đen, tôi không muốn." Phương Nguyệt Tầm nhớ rõ trước kia coi một bộ phim, trong đó có một nhân vật xưng như thế làm cậu rất ghét.

Hàn Khôn ý cười càng đậm, người này ngay cả lý do cự tuyệt cũng đáng yêu như thế.

"Vậy gọi là Vân Diệp ca."

"Vân Diệp?"

"Bút danh của anh là "Tác Vân Diệp", như vậy có thể đi."

"Có thể, Vân Diệp ca." Phương Nguyệt Tầm chẳng hề để ý kêu hắn một tiếng, Hàn Khôn cười đến híp mắt.

"Em đang muốn đi nơi nào?"

"Đi làm thêm."

"Đi thôi, anh đưa em đi."

Không để cho Phương Nguyệt Tầm kịp suy nghĩ, Hàn Khôn nắm tay cậu kéo đến bên xe hắn.

Ngồi trong xe, Phương Nguyệt Tầm ôm cứng cái máy vi tính cậu vừa mới mua nhìn ra bên ngoài, thủy chung không nói chuyện với Hàn Khôn. Hàn Khôn ngẫu nhiên nhìn cậu, khuôn mặt đáng yêu vẫn còn tràn ngạp cô đơn lạnh lẽo.

"Nguyệt Tầm, em với người tên Long nghiễn gì đó vẫn còn cãi nhau sao?"

Hắn vừa dứt lời, Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn! Nghĩ thầm, tại sao hắn biết?!

Hàn Khôn nhìn thấy trên mặt cậu cuối cùng cũng có biểu tình, cười cười.

"Chính em uống nhiều quá nói cho anh biết, làm gì kinh ngạc đến thế? Sao rồi, chưa hòa giải sao?"

Phương Nguyệt Tầm cúi đầu. Hàn Khôn thở dài.

"Em thực sự thích hắn sao?"

Phương Nguyệt Tầm lúc này mới gật đầu.

"Còn hắn thì sao, có thích em giống như em thích hắn không?"

"Không biết...... Hắn bề bộn nhiều việc, luôn không có bao nhiêu thời gian để ở cùng nhau, cho nên, tôi, tôi cũng không biết." Nhớ tới nguyên nhân làm hai người khắc khẩu, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy lòng ngực như bị cái cân một trăm ký đè nặng, đau đớn. Long Nghiễn của cậu có phải thật sự không có thương cậu hay không, cậu càng ngày càng không hiểu, nếu đổi lại lúc trước, bất luận cậu làm sai cái gì, Long Nghiễn đều đến dụ dỗ, thẳng đến khi cậu lộ ra tươi cười mới thôi.

Nhưng lúc này đây, hắn thực sự nói được thì làm được….. Phương Nguyệt Tầm cảm thấy sợ hãi, cậu có một loại dự cảm xấu, Long nghiễn đã không cần cậu nữa rồi.

Xem ra tình huống của Phương Nguyệt Tầm cùng Long Nghiễn của cậu, cũng giống như tình huống của chính mình. Nhớ tới vẻ mặt vắng vẻ nén giận của tình nhân mỗi lần hắn đi công tác, Hàn Khôn bắt đầu đau đầu. Một ngày mệt mỏi về đến nhà muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe, phải nhẫn nhịn không chạm vào tình nhân, vài ngày sau đã bị truy hỏi "Anh có phải không còn thương em nữa hay không?", Hàn Khôn thật muốn nói cho người kia biết, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ai hết a!

Nhìn người bên cạnh có suy nghĩ giống như tình nhân của hắn....... Nếu tình nhân của hắn cũng mang biểu tình cô đơn lạnh lẽo chọc người khác đau lòng, hắn tuyệt đối sẽ bỏ ra một khoảng thời gian thật dài để bồi người đó.

"Em không hài lòng tất cả là vì công việc của hắn bận rộn không quan tâm đến em sao?" Hàn Khôn đem tốc độ xe giảm bớt, nhìn Phương Nguyệt Tầm đang lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!