Tiếng kèn xe xẹt ngang qua làm cho Long Nghiễn trở về với hiện tại.
Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!
"Không nên ngồi dưới đất, sẽ bị lạnh đó." Có chút kinh động vươn tay đem người đang ngồi dưới đất nâng lên.
Phương Nguyệt Tầm vừa khẩn trương, vừa cao hứng!
Cậu quả thực không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình rất hạnh phúc lúc này, cuối cùng cũng gặp lại hắn. Nhưng mà.....
Hai người ngập ngừng không biết nên nói cái gì.
Long Nghiễn nhìn người trước mắt đang cúi thấp đầu không biết làm sao, trừ bỏ muốn ôm lấy cậu, còn muốn dẫn cậu về nhà!
Vài người đi phía trước, không biết do ai phát hiện Long Nghiễn biến mất, liền quay đầu tìm kiếm, Đổng Thiên Phi đang đi tuốt đằng xa bỗng nhiên nghe thấy có người nói
"Long Nghiễn có phải đã gặp được người quen hay không? Đó là một đứa nhỏ a?"
Đổng Thiên Phi cũng quay đầu lại nhìn..... Trong lòng hô một tiếng Chết! rồi đẩy người đứng chắn phía trước ra chạy lại.
Không được, không thể cho bọn họ gặp mặt!
Đi được đến bước này, gặp mặt chỉ có thể gia tăng thêm thống khổ!
"Long Nghiễn, tại sao không đi tiếp, tất cả mọi người đang đợi cậu."
Đổng Thiên Phi chạy đến bên cạnh hai người, nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm liền giả thành bộ dáng rất ngạc nhiên.
"Nguyệt Tầm?! Thật tình cờ a, tại sao cậu lại ở đây?"
Có người thứ ba chen vào, đánh vỡ cân bằng thế giới của hai người. Phương Nguyệt Tầm nhìn Đổng Thiên Phi vội vàng nở nụ cười đầy miễn cưỡng.
"Tôi, làm thêm ở gần đây, mới vừa tan ca."
Làm thêm? Trễ như vậy, cậu một mình....... Long Nghiễn nhìn Phương Nguyệt Tầm lạnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng làm hắn đau lòng không thể nói nên lời.
"Hôm nay là đêm giáng sinh, không cùng bạn bè đi ra ngoài chơi sao?" Đổng Thiên Phi thực sự rất tự nhiên tán gẫu với Phương Nguyệt Tầm, mà Phương Nguyệt Tầm chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu.
"Em, em hiện tại sống có tốt không?"
Long Nghiễn trước mặt cuối cùng cũng nói chuyện, nghe được giọng nói của hắn suýt chút nữa làm cho Phương Nguyệt Tầm rơi nước mắt. Vẫn trầm thấp như vậy, nhưng mà, so với chính mình tưởng tượng còn dịu dàng hơn.
Phương Nguyệt Tầm giả bộ lấy tay che mặt.
"Rất tốt, tôi đã lên đại học." Giọng nói có chút phát run, nếu như không che miệng, nhất định hắn sẽ nhận ra cậu gần như sắp khóc.
"Thật vậy sao..... Vậy, vậy thì tốt quá. Đang học ở đại....."
"Nguyệt Tầm, cậu vẫn còn đi làm thêm sao, không cảm thấy khổ cực sao?" Đổng Thiên Phi không đợi Long Nghiễn nói hết lời liền chen vào.
Lý do hắn hiểu được, Long Nghiễn cũng hiểu được.
Ân. Phương Nguyệt Tầm nhỏ giọng trả lời gần như không thể nghe thấy.
Đổng Thiên Phi từng bước đi đến giữa hai người, nắm lấy tay Phương Nguyệt Tầm.
"Thời tiết rất lạnh, Nguyệt Tầm, tôi đưa cậu về...." Đổng Thiên Phi chưa kịp mang Phương Nguyệt Tầm đi, thì kinh ngạc cảm thấy trên cánh tay bị Long Nghiễn siết lấy, lực đạo đầy cảnh cáo nhìn hắn, đôi mắt Long Nghiễn lạnh như băng, đem Đổng Thiên Phi tách ra khỏi người cậu.
Dưới loại tình huống này đúng là bất lực....... Có lẽ ông trời thương tiếc hai người họ, mới có thể làm cho bọn họ gặp mặt nhau lần nữa. Nếu hắn vẫn cứ tiếp tục ngang ngược ngăn trở có phải trái tim quá tàn ác hay không? Quên đi........ Lúc này đây Đổng Thiên Phi chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!