Đối với rất nhiều người mà nói, cái tên Đoàn Tiêu này là truyền kỳ, cũng là người có hành tung bí ẩn. Anh có thể ở công ty một thời gian dài, cũng có thể đột nhiên có ngày đến bất kỳ quốc gia hoặc thành phố nào đó để làm nhiệm vụ bảo mật cao cấp, hoặc là đi làm chuyện gì khác.
Cái gọi là hành tung bí ẩn, thực ra cũng không tính là suốt ngày bận rộn đến không thấy bóng dáng, cho nên tình huống bình thường, muốn gặp được anh rất khó.
Lạc Bắc Sương cũng chỉ nghe một số lời đồn từ trong miệng của bạn bè, những lời đồn này phần lớn đều là thật, nhưng thứ cô ấy biết cũng không nhiều.
Có điều, Trình Nhượng thì khác. Anh ta vừa là vệ sĩ đặc chủng của Long Phong Đặc Vệ vừa là sĩ quan huấn luyện quân sự, cũng là cấp dưới của Đoàn Tiêu, đã quen biết anh nhiều năm, hiểu về anh nhiều hơn những người khác, cho nên lúc anh ta đi ra nhìn thấy thứ đồ trong tay Sở Tiểu Điềm thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
"Em Tiểu Điềm, danh thiếp này… từ đâu ra?"
Sở Tiểu Điềm hơi ngơ ngác: "Là anh ấy vừa đưa cho em."
Cô sờ tóc trên đỉnh đầu mình, bởi vì buổi sáng vừa mới gội nên tóc cô bồng bềnh, mềm mại, có hơi rối.
Có ảo giác bị người ta sờ đầu rồi.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bố cô và anh trai họ hàng thì chưa từng có người đàn ông nào sờ đầu của cô.
Nhưng Trình Nhượng lại hít một hơi: "Sếp của bọn anh chủ động đưa cho em à?"
Thực ra câu hỏi này của anh ta cũng rất ngu ngốc, chỉ cần Đoàn Tiêu không muốn, cho dù là ai đòi thì danh thiếp này cũng như chưa từng tồn tại.
Nói thẳng ra, Đoàn Tiêu đưa danh thiếp này cho ai, không phải dựa vào thân phận hay uy tín, danh vọng của đối phương, mà hoàn toàn dựa vào tâm trạng.
Người muốn liên lạc với anh quá nhiều, tạm thời không nói đến những người giàu có, người nổi tiếng kia. Những người từng hợp tác với anh, người muốn gia nhập vào Long Phong Đặc Vệ, người muốn cảm ơn anh, người ngưỡng mộ anh, nếu gặp ai anh cũng đưa phương thức liên lạc thì điện thoại và email của anh chắc sẽ nổ tung ngay lập tức.
Người có phương thức liên lạc của anh thực sự rất nhiều, nhưng để anh chủ động đưa tấm danh thiếp này thì theo những gì anh ta biết, chắc không vượt quá mười người.
Dựa vào hiểu biết của Trình Nhượng đối với anh, cho dù là người chỉ gặp mặt một lần, Đoàn Tiêu đều có thể nhận ra ngay, nhưng lần đầu tiên gặp Sở Tiểu Điềm vào ngày hôm đó, có lẽ anh không có ấn tượng gì với cô cả.
Nhưng suy nghĩ của Đoàn Tiêu trước giờ luôn khiến người ta không nắm bắt được.
Trình Nhượng biết Sở Tiểu Điềm chính là con tin vừa rồi bị bắt cóc, không cần nghi ngờ gì nữa, cũng có nghĩa là Đoàn Tiêu đã cứu cô một lần, có lẽ đây cũng là nguyên nhân.
"Em gái à, em nhất định phải cất kỹ tấm danh thiếp này đó." Trình Nhượng nói với ý nghĩa sâu xa: "Đừng xem thường nó chỉ là một tấm danh thiếp nhỏ, thực ra trọng lượng nặng lắm đấy."
Cho dù anh ta không nói như vậy, Sở Tiểu Điềm cũng định cất kỹ, dù sao cũng là cách liên lạc của ân nhân cứu mạng cô.
"Lưu số điện thoại của anh lại luôn đi." Trình Nhượng cười nói: "Mặc dù không sánh được với tấm danh thiếp của Sếp, nhưng chuyện nhỏ anh vẫn giúp được."
Trong một ngày Sở Tiểu Điềm nhận được phương thức liên lạc của hai người, bỗng dưng cô có cảm giác hoảng sợ vì được yêu thương.
Từ sau khi cô tốt nghiệp, cô chỉ đi lại giữa hai điểm là công ty và nhà, những đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô trong công ty đã đi theo bà chủ trước từ lâu, bạn bè thật sự của cô cũng chỉ có Lạc Bắc Sương và Úy Lam mà thôi.
Trình Nhượng đưa cô vào thang máy, nhìn cô bước vào phòng bệnh của Lạc Bắc Sương, anh ta mới rời đi.
Anh ta bước xuống lầu, Đoàn Tiêu đã lên xe rồi.
"Sếp, anh…" Trình Nhượng vừa định hỏi chuyện của Sở Tiểu Điềm, nhưng khi nhìn thấy góc mặt nghiêng lạnh lùng của Đoàn Tiêu thì những lời còn lại đều nghẹn ở cổ họng.
Bỏ đi, ngoại trừ lúc làm việc, trước giờ Sếp muốn làm gì thì làm đó, chỉ cần anh muốn thì đưa danh thiếp cho ai cũng không kỳ lạ.
Mấy năm trước bọn họ đi công tác đến nước J, Đoàn Tiêu từng đưa danh thiếp cho một người kéo đàn violin biểu diễn bên đường, khi đó bọn họ vẫn không hiểu cho lắm.
Cho đến sau này người kéo đàn violin nghèo này trở thành nghệ sĩ đàn violin nức tiếng gần xa ở nước J, cũng trở thành một trong những vị khách cấp cao của Long Phong Đặc Vệ ở nước J.
Mắt nhìn của Đoàn Tiêu luôn tốt đến đáng sợ. Biết đâu sau này cô gái kia sẽ trở thành người vĩ đại cũng không chừng.
Đương nhiên cũng có khả năng là anh ta nghĩ quá nhiều, chỉ cần Sếp vui, cho ai cũng được thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!