Chương 77: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)

Khi Sở Tiểu Điềm phát hiện mình mang thai thì hơi khó tin.

Cô phát hiện bản thân đã một tháng rưỡi mà chưa tới tháng nên bảo Lạc Bắc Sương đi mua que thử thai dùm, không ngờ thật sự trúng thưởng rồi.

Đám cưới của cô và Đoàn Tiêu được lên lịch vào tháng sau, lúc này cô mang thai rồi...

Sở Tiểu Điềm vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, lại hơi luống cuống. Khi cô đang không biết phải làm gì, Lạc Bắc Sương đã gọi điện cho cô.

"Sao rồi?"

Sở Tiểu Điềm lắp bắp nói: "Bắc Sương, tớ tớ tớ... Hình như tớ..."

Cô kích động nhất thời không nói được câu hoàn chỉnh, Lạc Bắc Sương vừa nghe đã hiểu: "Bé ngoan của tớ, bây giờ cậu ở nhà phải không. Đừng cử động, cũng đừng đi đâu hết, tớ qua dẫn cậu đi bệnh viện ngay đây."

Nếu như câu này để người khác nghe thấy chắc sẽ tưởng rằng đó là bố của đứa bé, nhưng hiện giờ Sở Tiểu Điềm vẫn chưa nói cho Đoàn Tiêu biết, dù gì thử que có lẽ không hoàn toàn chính xác, cô vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra lại.

Lạc Bắc Sương ở công ty nửa tiếng đồng hồ rồi lái xe tới.

"Cậu xin nghỉ qua đây à?" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

"Tớ muốn nghỉ lắm chứ, nhưng ông chủ không thả người, tớ tức nên trực tiếp đi luôn, dù gì cũng không muốn làm nữa." Lạc Bắc Sương vào cửa đã nhìn que thử thai, cũng bất ngờ: "Woa, tớ sắp làm mẹ nuôi rồi!"

"Khoan đã, cậu không muốn đi làm nữa? Cậu muốn từ chức thật à?"

Hai năm nay Lạc Bắc Sương có không ít lần muốn từ chức, nhưng cô ấy còn đang vướng nợ nhà nợ xe, ở công ty cũng khó khăn lắm mới thăng lên được vị trí này, cho nên vẫn luôn chần chừ không quyết định.

Nhưng Sở Tiểu Điềm cảm thấy lần này cô ấy thật sự muốn từ chức rồi.

"Nên từ chức từ lâu rồi. Cậu biết đó, đã hai năm tớ không có cảm giác tận hưởng kỳ nghỉ rồi, ngay cả Tết ở nhà cũng phải giúp ông chủ giải quyết công việc. Cho dù tớ ở đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại của ông chủ thì tớ phải trở về ngay. Tuổi xuân tươi đẹp của bà đây đều lãng phí trên người người đàn ông kia rồi."

Sở Tiểu Điềm gật đầu, cô nhìn thấy nỗi vất vả của Lạc Bắc Sương, khi không có đàn ông để nương tựa vào, hai người vẫn luôn là chỗ dựa của nhau.

Lạc Bắc Sương và Triệu Huy xác nhận mối quan hệ cũng được mấy tháng rồi, mặc dù hai người thỉnh thoảng cãi cọ, nhưng tình cảm rất tốt. Triệu Huy cũng rất nuông chiều, nhường nhịn và bảo vệ cô ấy. Những người khác trong Long Phong Đặc Vệ gần như suốt ngày phải ăn cơm chó của cặp đôi này.

"Tên ngốc Triệu Huy kia..." Lạc Bắc Sương dừng lại, chắc cảm thấy nói người đàn ông của mình như vậy không tốt lắm, nên đã đổi xưng hô: "Tên đàn ông thẳng thắn kia chuẩn bị mở mấy cửa tiệm bán đồ ăn Tứ Xuyên, nhưng với đầu óc của anh ấy, làm gì có tài năng buôn bán chứ? Nếu như tớ từ chức, sẽ đi nước ngoài du lịch một vòng, sau đó giúp anh ấy quản lý nhà hàng."

"Woa, tốt đấy chứ."

Sở Tiểu Điềm biết, dựa vào tính cách và năng lực của Lạc Bắc Sương, cô ấy chỉ cần hạ quyết tâm làm điều gì thì nhất định sẽ làm rất tốt.

"Đi thôi, không nói đến chuyện này nữa, chuyện của cậu quan trọng hơn."

Lạc Bắc Sương dẫn cô đến bệnh viện, kết quả kiểm tra thật sự đã mang thai gần hai tháng rồi.

Khi Sở Tiểu Điềm nghe bác sĩ nói xong, cô ngẩn người một lúc lâu. Lạc Bắc Sương nhìn khuôn mặt ngốc nghếch không biết nên thể hiện niềm vui như thế nào của cô thì mỉm cười ôm lấy cô: "Chúc mừng cậu nha. Cục cưng, chúng ta sắp có bé cưng rồi."

Y tá đi ngang qua ngạc nhiên nhìn hai người đẹp khác phong cách này.

Sở Tiểu Điềm đỏ mặt, vội vàng kéo cô ấy ra ngoài.

"Tháng sau đám cưới bụng cậu vẫn chưa lộ ra, vừa đẹp." Lạc Bắc Sương vui sướng nói: "Tớ đã nóng lòng muốn làm phù dâu của cậu rồi đây."

Sở Tiểu Điềm cười.

Cô cũng thế.

Cô đã nóng lòng làm cô dâu của anh lắm rồi.

Trên đường trở về, Lạc Bắc Sương hỏi cô định nói cho Đoàn Tiêu biết như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!