Sở Tiểu Điềm nghe thấy câu nói này, bỗng dừng bước.
Cô phát hiện ánh mắt của Nhiếp Phi Chiến và Đoàn Tiêu đều dừng trên người mình, cô trưng ra vẻ mặt vô tội: "Em không biết uống rượu nên không góp vui nữa, thôi thì..."
Đoàn Tiêu: "Thôi thì?"
"Thôi thì anh tự đi uống rượu với Z đi, bây giờ em..." Sở Tiểu Điềm chỉ về nhà mình: "Về nhà đây."
"..." Đoàn Tiêu yên lặng nhìn cô.
Nhiếp Phi Chiến: "Cô Sở đồng ý nhường anh ấy cho tôi một đêm?"
Sở Tiểu Điềm gật đầu, cố ý không nhìn sắc mặt ngày càng đen của Đoàn Tiêu: "Anh cứ dùng thoải mái, dùng xong trả lại... là được."
Nhiếp Phi Chiến cong khóe môi, con mắt dưới vành mũ hiện lên nét cười: "Cô Sở thật là hào phóng đó."
Anh ta đặt tay lên vai Đoàn Tiêu và nói: "Nếu cô Sở đã đồng ý thì ông chủ Đoàn à, anh đi với tôi không?"
"Tôi đưa cô ấy về nhà trước."
"Đưa cô ấy về nhà, anh còn nỡ đi ra à?"
Sở Tiểu Điềm nói: "Em tự về được rồi."
Cô chạy tới trước người Đoàn Tiêu, duỗi tay: "Đưa chìa khóa xe cho em, em lái xe về nhà."
Đoàn Tiêu không nhúc nhích.
Sở Tiểu Điềm mơ to mắt: "Chỉ có một đoạn đường ngắn thôi, anh còn không yên tâm à?"
Đoàn Tiêu khẽ nói: "Em thấy sao?"
Sở Tiểu Điềm nhìn Nhiếp Phi Chiến: "Anh Z à, lời vừa rồi tôi nói có thể không tính không?"
Cô không thể nhìn rõ ánh mắt giấu bên dưới vành mũ của Nhiếp Phi Chiến, nhưng nhìn thấy khóe môi anh ta hiện lên nét cười. Anh ta vừa định nói chuyện, bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nói: "Chắc chắn không được đúng không? Từ nhỏ bố tôi đã dạy tôi phải nói lời giữ lời. Cho anh mượn thì chính là cho anh mượn, không cần cảm ơn."
Nhiếp Phi Chiến gật đầu: "Bố cô nợ tôi một ân tình, coi như cô trả thay ông ấy một nửa rồi. Vậy lần này tôi không cảm ơn cô, cô Sở."
"Một nửa còn lại..."
Nhiếp Phi Chiến duỗi cánh tay thon dài choàng vai Đoàn Tiêu, thờ ơ cười nói: "Sau này có gì cần lại mượn cô tiếp."
"Được đó." Sở Tiểu Điềm gật đầu, nhìn Đoàn Tiêu một cái. Ánh mắt kia như đang nói: Hóa ra anh vẫn còn tác dụng này, về phải khen ngợi anh trước mặt bố mới được.
Nhưng cái nhìn này cũng khiến cô phát hiện ánh mắt lúc này của Đoàn Tiêu càng thêm sâu thẳm, sâu thẳm đến gần như đáng sợ.
Cô không kìm được mà rùng mình.
Hóa ra có đôi khi sợ hãi không chỉ đến từ sự tưởng tượng của cô đối với tiểu thuyết, mà còn từ một ánh mắt của bạn trai cô.
Tuy rằng Sở Tiểu Điềm kiên trì tự lái xe về nhà, chẳng qua cũng chỉ là đoạn đường ba bốn phút, nhưng sau khi cô lên xe vẫn thấy xe của Nhiếp Phi Chiến theo phía sau, đưa cô đến hầm xe dưới lầu.
Sở Tiểu Điềm dừng xe lại, vừa định mở cửa xuống xe gửi tin nhắn cho Đoàn Tiêu bảo anh yên tâm đi uống rượu với Nhiếp Phi Chiến đi, nhưng giây tiếp theo cửa xe đã bị kéo ra.
Sao trong hầm xe còn có người khác?
Sở Tiểu Điềm giật mình ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy người kéo cửa xe là Đoàn Tiêu.
"Sao anh..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!