Chương 50: (Vô Đề)

Khi ở nước K, Sở Hàn Giang từng nói: "Cậu biết đó, Tiểu Điềm nhà tôi nhát gan, nếu như tối nào đó con bé mơ thấy ác mộng, hoặc sợ hãi tìm cậu mà không rõ nguyên nhân, tôi không yêu cầu cậu phải trả lời con bé ngay lập tức, nhưng cậu không được thiếu kiên nhẫn với con bé. Cậu có thể làm được chuyện này không, Đoàn Tiêu?"

Đương nhiên là anh làm được.

Cho dù Sở Hàn Giang không nói, anh cũng hoàn toàn có thể làm được chuyện này.

Nhưng sau khi anh đã đảm bảo, Sở Hàn Giang lại thở dài, dường như có chút buồn rầu.

Khi đó không ai biết, ngay cả Đoàn Tiêu cũng không nhận ra.

Sở Hàn Giang buồn rầu không chỉ vì giao con gái cho người đàn ông khác bảo vệ, còn có một chuyện là con gái ông rõ ràng nhát gan như thế, nhưng lại làm công việc có tính thử thách... Ít nhất, đối với cô mà nói, thực sự là rất to gan.

Nhưng cô thích, cho dù sợ hãi cũng phải kiên trì làm, người làm bố như ông chỉ đành ủng hộ mà thôi.

"Anh sao thế?"

Sở Tiểu Điềm đi tới trước mặt anh, nhìn anh và nói: "Là nhìn không được ngon sao?"

Sao cô cảm thấy vừa rồi Đoàn Tiêu đang ngẩn người một chốc nhỉ?

Nhưng tại sao Đoàn Tiêu lại ngẩn người?

Anh nên là người nên giữ tỉnh táo mọi lúc, nhất định là anh đang suy nghĩ gì đó?

Cô cảm thấy chắc chắn mình nhìn nhầm rồi nên cô tiến đến quan sát mắt anh.

Cũng chỉ trong nháy mắt, cô nhìn thấy mắt anh hơi lấp lánh, sau đó đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

"Không có, anh chỉ là..." Đoàn Tiêu cụp mắt, đáy mắt lóe lên một cảm xúc không rõ, nhưng rất nhanh anh đã cười rộ: "Chỉ cảm thấy quá ngạc nhiên rồi."

Ngạc nhiên?

Sở Tiểu Điềm cúi đầu nhìn đồ trong bát.

Mặc dù cô mất rất nhiều thời gian nghiêm túc nấu ăn, nhưng nếu nói ngạc nhiên...

Nụ cười trong nháy mắt kia của anh mới đúng là ngạc nhiên đó.

Người đàn ông này rất ít khi cười, nhưng một khi anh cười lên thì rất mê người, sẽ khiến người ta bỗng dưng rung động.

"Em ăn rồi à?" Đoàn Tiêu hỏi cô.

"Trước khi anh đến, em đã ăn rồi."

Đoàn Tiêu cầm đũa lên, vừa định ăn thì bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nói: "Không được, để em thử trước đã."

Vừa nãy cô vội vàng thể hiện thành quả, lúc bưng ra cô mới nhớ mình quên nếm thử.

Cô cầm đũa lên, vừa định gắp rau xanh cho vào miệng thì cổ tay bị Đoàn Tiêu tóm nhẹ lấy.

"Khoan đã."

Đoàn Tiêu cầm lấy cổ tay cô, há miệng ăn miếng rau mà cô gắp.

Sau khi ăn xong, anh nói: "Em không cần thử, chỗ này đều là của anh."

"... Không được, em nhất định phải ăn thử." Sở Tiểu Điềm nói chắc chắn: "Lỡ như anh chỉ nể mặt em, thực ra không hề ngon thì phải làm sao?"

Đoàn Tiêu gắp một miếng thịt bò để bên miệng cô: "Vậy em tự thử đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!