Chương 49: (Vô Đề)

Rõ ràng người anh nói đến là Karl và Tuyết Cầu.

Nhưng vào tai Sở Tiểu Điềm lại thành Đoàn Tiêu như đang nói anh muốn gặp cô ngay lập tức vậy.

Cô không khỏi buồn cười, cô nói: "Thật trùng hợp, em cũng nhớ tụi nó rồi."

"Thật không may." Đoàn Tiêu bình tĩnh nói: "Trên thực tế, bọn chúng không lúc nào không nhớ đến em, muốn gặp em."

"Em cũng vậy." Sở Tiểu Điềm nói: "Hiện giờ em rất muốn gặp bọn chúng, em có thể đi tìm bọn chúng không, nhân tiện..."

"Nhân tiện cái gì?"

"... Nhân tiện gặp anh."

Nói xong, Sở Tiểu Điềm cảm thấy phiền não.

Sao lại nhân tiện chứ?

Đúng là cô muốn gặp Karl và Tuyết Cầu, nhưng cũng rất muốn gặp anh.

"Được."

"Vậy anh đợi em chút, em đi ngay đây."

"Ừ."

Sở Tiểu Điềm bỏ điện thoại xuống, đi thay quần áo.

Cô cũng không biết tại sao, có thể là vì Đoàn Tiêu nói anh sắp đi công tác, cũng có thể là do lời anh vừa nói, cô chưa từng muốn gặp anh một cách khẩn cấp như vậy bao giờ.

Cô mất năm phút đã chuẩn bị xong, cầm chìa khóa định ra ngoài.

Nhưng khi cô đi tới cửa, vừa định mở cửa ra thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng sủa quen thuộc.

"Gâu."

... Là ảo giác sao?

Sao cô cảm thấy mình như nghe thấy tiếng sủa của Tuyết Cầu nhà mình thế?

Tình huống này cũng xảy ra rất nhiều lần rồi, nếu Tuyết Cầu không ở cạnh cô, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhớ nó, cảm thấy mình nghe được tiếng sủa của nó. Đôi khi ở bên ngoài nghe thấy chó của người ta sủa, cô cũng vô thức cảm thấy đó là Tuyết Cầu, nhưng thực ra đều là ảo giác của cô mà thôi.

Cô lấy lại tinh thần, khoảnh khắc mở cửa ra, cô lại nghe thấy tiếng "gâu gâu".

Sau đó chính là móng vuốt của chó con nhảy nhót trên nền nhà, rồi tiếng móng vuốt khều cửa.

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, kéo mạnh cửa ra.

Khi cô mở được một nửa, cơ thể của Tuyết Cầu đã chui vào bên trong, ôm lấy chân cô, leo lên người cô.

Sở Tiểu Điềm ẵm nó lên, lại nhìn thấy một con chó chăn cừu Đức đứng trước cửa, đang ngửa đầu nhìn cô.

"Tuyết Cầu... Karl?"

Sở Tiểu Điềm vô cùng ngạc nhiên: "Tụi em, tụi em sao lại ở đây?"

Cô nhớ đến một khả năng, mắt mở to: "Lẽ nào... Karl, không lẽ em tự dẫn Tuyết Cầu đến chỗ chị sao?"

Nhưng không đúng, trên người bọn chúng có dây xích chó, cho dù Karl và Tuyết Cầu chạy ra khỏi căn cứ, cũng sẽ bị người ta nhìn thấy. Dựa vào tính nghiêm ngặt của Long Phong Đặc Vệ, ngay cả một con mèo đi vào cũng không thể tùy ý chạy ra ngoài, hai con chó lại càng không thể nào, chắc là có người dẫn bọn chúng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!