Chương 48: (Vô Đề)

Cho đến sau này, Triệu Huy biết được Sở Tiểu Điềm chính là Phạn Âm, rồi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và cô, ngoài sợ hãi cũng chỉ còn lại sợ hãi.

Anh ta chỉ thấy may mắn vì Đoàn Tiêu không nghe thấy câu nói mình muốn tỏ tình với em gái Phạn Âm, nếu không khi đó mạng nhỏ của anh ta chắc phải mất một nửa rồi.

Có điều, lúc này anh ta cũng bị hoảng sợ không nhẹ.

Nhưng cũng không phải do anh ta nhát gan, đổi thành những người khác của Long Phong Đặc Vệ cũng sẽ hoảng sợ như thế.

Đối với những người trời không sợ đất không sợ, đối mặt với bọn xấu cầm súng cùng có thể mạnh mẽ khiêu khích mà nói, người duy nhất trên đời khiến bọn họ sợ hãi cũng chỉ có Đoàn Tiêu mà thôi.

Đừng thấy Đoàn Tiêu còn trẻ tuổi, mà tuổi của bọn họ không còn nhỏ, lúc gia nhập vào Long Phong Đặc Vệ, sĩ quan huấn luyện lợi hại hơn nữa cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt "cực kỳ bi thảm" của Đoàn Tiêu. Cho nên, vệ sĩ hoặc sĩ quan huấn luyện có lợi hại như thế nào, hiện giờ đều phải gọi Đoàn Tiêu là Sếp, bọn họ kính nể Đoàn Tiêu từ tận đáy lòng.

Vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đoàn Tiêu, đặc biệt là đột nhiên nghe thấy giọng anh là nỗi ám ảnh tâm lý của mỗi người bọn họ. Lần nào họ cũng run cầm cập theo bản năng, cảm giác giống hệt như bản thân làm sai hoặc chưa hoàn thành nhiệm vụ bị tóm được.

Triệu Huy suýt chảy mồ hôi lạnh, rõ ràng chỉ tùy tiện nói chuyện, sao anh ta lại chột dạ như vậy?

"Không nói gì cả, đúng không chị dâu?" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Sở Tiểu Điềm bỗng nổi ý xấu, cô nghiêm túc nói: "Không, rõ ràng chúng ta đang nói đến một vấn đề rất nghiêm túc mà."

"Ồ? Vấn đề quan trọng gì vậy?" Đoàn Tiêu thản nhiên hỏi.

"Không thể nói anh biết được." Sở Tiểu Điềm cười nói: "Nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ biết."

Đoàn Tiêu nheo mắt nhìn cô.

Triệu Huy đã bắt đầu run cầm cập, âm thầm lùi về sau vài bước, quay người cầm lấy hũ yakult rồi chạy mất, chạy một mạch đến chỗ Trình Nhượng, kéo cánh tay anh ta ra, sau đó rúc vào lòng anh ta: "Sĩ quan huấn luyện Trình, tôi sợ ơi sợ."

"Mẹ kiếp." Trình Nhượng suýt bị cơ thể vạm vỡ của anh ta đẩy ngã, lập tức dở khóc dở cười đá anh ta ra: "Cút cút, ông đây không có hứng thú với cậu."

Triệu Huy khóc hu hu đi tìm Karl.

Nào ngờ Karl cũng không quan tâm đến anh ta, nó đang ăn uống vui vẻ với Tuyết Cầu.

Triệu Huy: "... Bắp cải nhỏ à, đất vàng ơi..."

Mà bên này, Sở Tiểu Điềm cũng chớp mắt nhìn Đoàn Tiêu, thầm nghĩ anh muốn hung dữ với cô rồi sao?

Vài giây sau, Đoàn Tiêu lên tiếng: "Nhiêu đây đủ chưa? Em còn muốn ăn gì không?"

"... Nhiêu đây đã rất nhiều rồi, em ăn không hết đâu."

Sở Tiểu Điềm tưởng rằng chuyện này đã qua đi, bởi vì Đoàn Tiêu trông như không để trong lòng.

Nhưng thực ra cô không biết rằng ngày hôm sau Triệu Huy đã bị gọi đến phòng làm việc của anh.

Triệu Huy thấp thỏm trong lòng, vừa vào cửa thì như học sinh tiểu học đi đến gần văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, rõ ràng là dáng đứng của người lính, nhưng trông ngoan ngoãn lạ thường.

"Sếp, có gì dặn dò."

"Tôi hỏi cậu, thành thật trả lời."

"Rõ!"

Đoàn Tiêu ngồi sau bàn làm việc, thờ ơ hỏi: "Hôm qua cậu đã nói gì với Tiểu Điềm?"

Triệu Huy: "..."

Anh ta biết mà, biết ngay mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!