Thực ra căn phòng này cách âm rất tốt, do cô rất dễ giật mình tỉnh giấc dù chỉ một chút tiếng động. Karl cũng đã tỉnh, Tuyết Cầu chỉ mơ mơ hồ hồ cử động cơ thể nhưng không mở mắt ra.
Có lẽ Karl cảm nhận được cô bị giật mình, nó đứng dậy đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng gác đầu lên đùi cô, dùng đầu cọ tới cọ lui mu bàn tay của cô.
Sở Tiểu Điềm xoa đầu nó.
Khi tỉnh dậy cô mới sực nhớ ra mình đang ở phòng nghỉ trong phòng làm việc của Đoàn Tiêu, bên ngoài có người đang tranh cãi, cũng có nghĩa là đang cãi cọ trong phòng làm việc của Đoàn Tiêu?
Nhưng hiện giờ âm thanh lại rất nhỏ, cô đứng dậy đi tới trước cửa, ghé tai lắng nghe.
Bên ngoài ngoại trừ Đoàn Tiêu ra, chắc còn hai người nữa.
"Rốt cuộc phải trả bao nhiêu tiền anh mới đồng ý?"
Đoàn Tiêu nói: "Giá cả bao nhiêu không quan trọng. Tôi nói rồi, tôi không nhận chuyện ủy thác này."
Người còn lại nói: "Anh xem, tôi đã nói không phải vấn đề tiền bạc mà, tổng giám đốc Đoàn giống người thiếu tiền sao? Biết bao nhiêu người chen chúc đến rách đầu, đưa cái giá trên trời muốn hợp tác với anh ấy đấy, anh thấy đây là vấn đề tiền bạc à?"
"Anh im miệng cho tôi!"
"Phải phải, tôi biết ông chủ Đoàn không thiếu tiền, nhưng chuyện này không phải anh thì không được. Anh thấy đó, lúc trước chúng ta cũng hợp tác vui vẻ mà..."
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ."
Giọng điệu của Đoàn Tiêu đã có chút mất kiên nhẫn: "Còn ồn ào nữa, hai người cút ra ngoài cho tôi."
Có lẽ sắc mặt của Đoàn Tiêu lúc này thực sự đáng sợ, cho nên hai người kia đã yên lặng.
"Có thể tiết lộ nguyên nhân không? Tổng giám đốc Đoàn, như vậy thì chúng tôi cũng dễ giải thích với cấp trên hơn, dù sao chuyện lần này anh cũng biết nó quan trọng như thế nào mà, lãnh đạo các bên đều ôm hy vọng rất lớn vào anh."
"Được, vậy thì tôi cho anh một lý do." Đoàn Tiêu đứng dậy đi tới trước mặt người kia, anh nói từng câu từng chữ: "Nếu tôi đồng ý, anh sẽ có thể báo cáo với cấp trên của mình, nhưng tôi lại không cách nào giải thích với cấp trên của tôi cả."
Hai người này đều mặc đồ vest, mặt mày tuấn tú, khí chất không tầm thường, cho dù ở trong đám đông cũng rất nổi bật.
Nhưng khi trước mặt Đoàn Tiêu thì khí thế của họ đâu chỉ thấp hơn một bậc.
Đoàn Tiêu đứng trước mặt họ, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt, thậm chí đã toát ra sự thiếu kiên nhẫn.
Họ đều ngẩn người: "Ý của anh là..."
"Trước khi hai người tìm tôi, tôi đã ký hợp đồng rồi, kể từ lúc ký, tôi đã không còn là người tự do nữa." Đoàn Tiêu lạnh lùng nói: "Làm phiền các anh chuyển lời cho cấp trên của mình, chuyện như vậy sau này đừng tìm tôi nữa."
Hai người nhìn nhau, một người trong số đó có tính cách nóng nảy, lại không kìm được hỏi thêm một câu: "Tôi có thể hỏi anh thời hạn hợp đồng không? Còn nữa, rốt cuộc người kia là..."
"Xin lỗi, không thể nói được."
"... Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện."
Các ngành nghề đều có bí mật riêng, người có thể khiến Đoàn Tiêu cam tâm tình nguyện nhận ủy thác chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường. Dù sao nhiệm vụ anh nhận thường là một số nhiệm vụ bí mật cấp S, sao có thể nói thân phận khách hàng và nội dung hợp đồng cho người khác biết được?
Hai người chào tạm biệt, bỗng nhiên Đoàn Tiêu lại nói: "Nếu hai người không còn người nào khác để chọn, tôi có thể để cử một người cho các anh."
"Ai?"
"Nhiếp Phi Chiến."
"Anh ta?"
Mọi mặt của Nhiếp Phi Chiến đều có thể so sánh với Đoàn Tiêu, quả thực là người duy nhất rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!