Từ dưới lầu đi lên phòng, ít nhất cũng phải mất hơn một phút, mà Đoàn Tiêu có lẽ chỉ dùng hơn ba giây một chút.
Thậm chí Sở Tiểu Điềm còn không nghe rõ tiếng bước chân của anh, giây tiếp theo đã nhìn thấy bóng dáng cao to của anh xuất hiện trước cửa.
Cô vươn tay muốn cứu lấy điện thoại còn chưa kịp thu tay về, cứ thế ngơ ngác nhìn Đoàn Tiêu.
"... Em đang làm gì đấy?"
Điện thoại vẫn đang reo lên, nhưng trong lòng Sở Tiểu Điềm đã bị nỗi chột dạ chiếm cứ.
Mặc dù trước kia Đoàn Tiêu đã nói cô có thể tùy ý vào phòng này, nhưng dù sao đây cũng là phòng ngủ của anh, nơi riêng tư, bí mật nhất mà người ngoài không thể xâm phạm, có điều cô vẫn lén lút đi vào rồi.
Đi vào rồi...
Còn giẫm lên thảm trong phòng của người ta, còn hét lớn nữa.
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ xách cô ném ra ngoài rồi nhỉ?
"Em... Em không cố ý..."
Không đúng, nói như vậy hình như không đúng lắm, rõ ràng là cô cố ý đi vào mà.
Cho nên Sở Tiểu Điềm, mày vẫn nên thừa nhận đi.
Cổ họng cô chuyển động, cúi đầu yếu ớt nói: "Em xin lỗi... Thực ra em cố ý đó."
Vừa rồi lúc cô cứu lấy điện thoại, không cẩn thận vấp ngã, cho nên tư thế hiện giờ là đang ngồi trên thảm, cả người đều chìm trong bóng tối.
Mà Đoàn Tiêu đứng trước cửa, ánh sáng bên ngoài hình thành đường giao nhau với căn phòng tối tăm, vì vậy cô cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
"Anh... Anh giận rồi sao?"
Đoàn Tiêu không nói lời nào mà đi về phía cô, khom người xuống, ôm lấy cằm cô.
"Bị thương không?"
"Không có."
"Nếu em bị thương, anh sẽ rất tức giận." Anh dừng lại một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng không phải giận em."
"... Vậy giận ai?"
"Anh vẫn đang làm một việc, đó là bảo vệ em không bị thương, nếu em bị thương trong phòng anh, em nói xem, anh nên giận ai?"
Trong bóng tối, đôi mắt của anh sâu thẳm mà sáng rực, bàn tay v**t v* má cô chậm rãi và dịu dàng.
Ngay cả hơi thở cũng vô cùng dịu dàng.
Trong phòng quá yên tĩnh, nhịp tim đập bắt đầu trở nên rõ ràng.
Khi tay anh đặt tay khóe mắt cô, Sở Tiểu Điềm không kìm được mà nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, cô cảm nhận thấy hơi thở của Đoàn Tiêu phả lên trán mình.
Bỗng dưng chuông điện thoại lại vang lên, Sở Tiểu Điềm lại bị giật mình, lập tức hít một ngụm hơi.
"Dọa, dọa chết em rồi."
Đoàn Tiêu cầm điện thoại cô lên và nói: "Em dễ bị hoảng sợ quá rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!