Chương 45: (Vô Đề)

Mặc dù anh đeo găng tay nhưng vẫn mang lại cảm giác an toàn cực lớn cho Sở Tiểu Điềm, đặc biệt là cô còn đang ghé sát vào lưng anh. Tư thế thân mật như vậy, cô như có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm đang nhắm mắt, nhưng bỗng nhiên Đoàn Tiêu vỗ tay cô.

Sở Tiểu Điềm mở mắt ra, nhìn thấy khu vui chơi cách đó không xa.

Khu vui chơi này vừa mới được xây dựng chưa bao lâu, bên trong rất rộng lớn, khắp nơi đều là chủ đề cổ tích, gần như giống như công viên Disney phiên bản nhỏ, người lớn và trẻ em đều thích đến đây. Tuy rằng dạo gần đây mới bắt đầu mở cửa chính thức, nhưng người vẫn rất đông.

Bởi vì căn nhà cô mua gần đây, trước kia còn theo dõi khu vui chơi này, muốn chờ nó mở cửa sẽ cùng Lạc Bắc Sương tới đây chơi.

Bỗng nhiên Đoàn Tiêu dừng xe bên đường, đẩy kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, để lộ ra đôi mắt sâu thẳm, anh nói: "Bên trong vẫn còn chưa mở hoàn toàn, lần sau anh sẽ dẫn em tới."

"Được."

Khi tiếp tục lên đường, Sở Tiểu Điềm hỏi anh: "Vậy chúng ta đi đâu đây?"

"Em muốn đi đâu?"

"Em cũng không biết." Sở Tiểu Điềm nói nhỏ: "Nhưng đi cùng với anh thì đi đâu cũng được hết."

Cô nói câu này rất nhỏ, cho nên Đoàn Tiêu chắc chắn không nghe thấy.

Vì vậy cô cũng không để ý thấy môi Đoàn Tiêu khẽ cong lên.

"Yên tâm đi, sẽ không kiếm chỗ nào đó bán em đi đâu."

"... Bán người là vi phạm pháp luật đấy."

"Vi phạm hay không cũng không sao cả." Anh thản nhiên nói: "Quan trọng là không nỡ."

Sở Tiểu Điềm vùi đầu vào lưng anh, cười trộm.

Chẳng bao lâu sau, Đoàn Tiêu dừng xe lại.

Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu khỏi lưng anh, ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Xuống xe thôi."

Sở Tiểu Điềm xuống xe, Đoàn Tiêu đậu xe đàng hoàng, rồi cởi mũ bảo hiểm của cô ra trước.

"Chỗ này... Sao có chút quen quen nhỉ?"

Cô nhìn một hồi, bỗng nhiên nhận ra nơi này..... Chỗ này không phải khu dân cư cô mua nhà đó sao?

Thực ra đã hai tháng rồi cô không tới đây, vốn định tìm người sửa sang lại trước, làm theo phong cách mà cô và Sở Hàn Giang thích, như vậy thì khi Sở Hàn Giang về, cô có thể dùng căn nhà này làm quà tặng cho ông. Vả lại, căn nhà mà cô thuê vẫn chưa hết hạn, tiền cọc lại không dễ trả lại, cho nên sau khi từ chức thì cô vẫn chưa đến đây ở.

Có điều, cô không hiểu gì về việc sửa chữa trang trí cả, dạo này cũng không có thời gian làm chuyện này, vì thế vẫn kéo dài đến tận hiện giờ.

"Quen sao?"

"Rất quen." Sở Tiểu Điềm gật đầu nói: "Hình như em có mua một căn nhà ở đây."

Đoàn Tiêu nói: "Thật trùng hợp, anh cũng nhà ở chỗ này."

Cô còn chưa kịp ngạc nhiên, Đoàn Tiêu đã nói tiếp: "Không chỉ có anh, Trình Nhượng, Triệu Huy và những người khác cũng có nhà ở đây. Khi tòa nhà mới bắt đầu mở bán, mọi người đã cùng nhau mua."

Sở Tiểu Điềm bừng tỉnh.

Chỗ này gần tập đoàn, hơn nữa môi trường ở đây quả thực không tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!