Chương 44: (Vô Đề)

Có sức mạnh nào đó có thể san bằng con sóng đang đập dữ dội trong nháy mắt hay không?

Đó nhất định là sức mạnh cực lớn.

Hơn nữa, còn bỗng chốc hóa yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ còn lại gợn sóng lăn tăn không ngừng nối tiếp nhau, dịu dàng nổi trên mặt nước.

Không ai biết được người đàn ông không có biểu cảm này nhìn đáng sợ như thế nào.

Bởi vì lửa giận trong mắt Đoàn Tiêu đã biến mất sạch sẽ ngay lập tức dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Tiểu Điềm.

Đặc biệt là tay Sở Tiểu Điềm còn túm góc áo của anh, cô ngẩng đầu lên, hàng mi dài hơi rung lên, vừa căng thẳng vừa trơ mắt nhìn anh, dáng vẻ hệt như sợ anh tức giận.

Hôm nay cô ăn mặc quá xinh đẹp, thậm chí Lạc Bắc Sương còn lựa chọn trang sức phù hợp cho cô, dây chuyền bạc hình trái tim phát sáng lấp lánh trên xương quai xanh của cô, lắc tay màu hồng tôn lên cổ tay vừa thon nhỏ vừa trắng tinh, lớp trang điểm này quả thực cũng khiến ngũ quan của cô trông vô cùng thanh tú.

Nhưng những chi tiết này đều không thể sánh được với ánh mắt cô lúc này.

Sở Hàn Giang từng nói, con gái ông chỉ cần làm nũng một chút, rơi một giọt nước mắt thì trái tim của ông sẽ tan chảy ngày.

Nhưng cho dù cô không làm nũng, không rơi nước mắt.

Chỉ cần cô nhìn một cái...

Trái tim của anh đã mềm nhũn hết rồi.

Sức mạnh đó cất giấu trong mắt cô.

Đoàn Tiêu dừng lại, nhẹ nhàng cầm tay cô, đáy mắt hiện lên ý tứ sâu xa.

"Anh đã nói với em từ lâu rồi." Anh khẽ nói: "Đừng tùy tiện ăn cơm với người lạ, sao vẫn không nghe lời như vậy?"

Thẩm Nam Phong: "..."

Anh ta không hiểu cho lắm, cho đến khi gương mặt trắng tinh của Sở Tiểu Điềm đột nhiên đỏ lên, cô đứng dậy khom lưng với anh ta: "Thực sự xin lỗi anh, bởi vì tôi luôn giấu và chưa tỏ tình nên dì tôi không biết tôi đã có người mình thích... Cho nên mới..."

Thẩm Nam Phong: "..."

Lần này anh ta thật sự không thể phản ứng lại, cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Sở Tiểu Điềm nắm tay dẫn cô rời khỏi chỗ ngồi, lúc này anh ta mới đứng bật dậy đuổi theo.

"Khoan đã, đây là chuyện..."

Anh ta vừa theo đến cửa thì nhìn thấy có sáu chiếc xe đồng loạt dừng trước cửa, năm chiếc xe Cherokee màu đen và một chiếc xe Jeep chỉ huy đã ngừng sản xuất.

Đừng nói đến Thẩm Nam Phong và những người khác, ngay cả Sở Tiểu Điềm cũng sững sờ.

Trên sáu chiếc xe có mười mấy người, trong số đó còn có đám người Trình Nhượng và Lâm Phi Phàm mà cô quen. Bọn họ đều mặc đồng phục chiến đấu của Long Phong Đặc Vệ. Khi bước xuống xe, người hóng chuyện xung quanh như muốn rơi cả cằm xuống đất, người vốn dĩ định lấy điện thoại ra cũng quên cả việc chụp hình.

Sở Tiểu Điềm yếu ớt nói: "... Bọn họ đến thuê nhà hàng, ăn cơm sao?"

"Không, chỉ đến đón em." Đoàn Tiêu bình tĩnh nói.

Anh vừa nói xong câu này, Trình Nhượng đã mở cửa xe sau, có hai bóng dáng một lớn một nhỏ từ trên xe đi xuống.

Là Karl và Tuyết Cầu.

Karl mặc đồng phục chiến đấu được đặt may gần giống với bọn họ, miệng ngậm một bông hoa hồng, Tuyết Cầu cũng mặc quần áo được đặt may riêng, nhưng là bộ đồ vest nhỏ, trên đầu còn đội mũ dạ.

Rất hiển nhiên, Tuyết Cầu nhìn thấy Sở Tiểu Điềm thì lao qua, nhưng bị Karl nhấc chân trước giữ lại, Tuyết Cầu kêu ấm ức, xoay một vòng, rồi lại ngồi xuống đất, trơ mắt nhìn Sở Tiểu Điềm.

Trình Nhượng cười nói: "Nào, Tuyết Cầu, chào chủ nhân của mày đi, nói cho cô ấy biết mày có nhớ cô ấy hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!