Sở Tiểu Điềm xoay người, phát hiện người đi tới gọi cô lại chính là giám đốc nhà hàng.
"Cô là cô Sở phải không?"
"Là tôi."
"Bà Lương đã đặt chỗ rồi, mời cô đi theo tôi."
Giám đốc nhà hàng dẫn cô đến chỗ ngồi, Sở Tiểu Điềm đang nhìn menu, cuối cùng Lương Nghiên đã gọi tới.
"Tiểu Điềm Điềm, con ra cửa chưa? Chưa thì để dì lái xe đến đón con."
"Con đã đến nhà hàng rồi ạ."
"Nhanh vậy à?" Lương Nghiên ngạc nhiên nói: "Bây giờ mới mười rưỡi, dì đi từ công ty đến, nếu không kẹt xe ít nhất cũng phải hơn mười một giờ."
"Không sao ạ, bây giờ con vẫn chưa đói, con ở đây chờ dì được rồi. À, dì ơi, rốt cuộc dì tìm con có chuyện gì thế?"
"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là dì muốn giới thiệu một chàng trai cho con, mọi mặt đều rất tốt, là con trai của bạn dượng con. Hai ngày trước dì vừa mới gặp người này một lần, cảm thấy cũng được, rất đẹp trai. Vốn định hai ngày nữa sắp xếp cho tụi con làm quen, nhưng cậu ấy sắp đi công tác, mà cậu ấy cũng nôn nóng muốn gặp con một lần..."
Sở Tiểu Điềm: "..."
Quả nhiên là xem mắt!
Cô chợt cảm thấy dở khóc dở cười: "Dì, dì à, dì đợi đã, chuyện này hay là thôi đi."
"Dì biết mấy lần trước giới thiệu cho con, con đều không thích. Người này ấy à, tên Thẩm Nam Phong, điều kiện tốt hơn mấy người trước, đương nhiên dì cũng không phải ép gì con, chỉ muốn con quen biết thêm nhiều bạn thôi. Dì nghe mẹ con nói, con đã chuẩn bị từ chức? Định viết tiểu thuyết toàn thời gian rồi à? Nếu như vậy, người con tiếp xúc lại càng ít hơn."
Lương Nghiên cũng có lòng tốt, từ nhỏ đến lớn bà ấy rất yêu thương Sở Tiểu Điềm, Lương Ngọc ở xa cô, bố lại ở nước ngoài, thông thường có chuyện gì đều là Lương Nghiên ra mặt giải quyết giúp cô.
"Nhưng mà dì..."
"Có phải cảm thấy quá đột ngột không? Chủ yếu là bên kia sắp đi công tác rồi, còn nôn nóng hơn cả dì, buổi sáng đã nói với dì là muốn gặp con. Dì nghĩ hai chúng ta gặp nhau nói chuyện này với con, chủ yếu vẫn xem ý kiến của con."
"Không phải chuyện này..." Sở Tiểu Điềm cảm thấy lúc này bắt buộc phải nói sự thật rồi: "Chủ yếu là vì... Cái đó, con có cái đó rồi."
"Hả? Cái gì?"
Sở Tiểu Điềm che khuôn mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Chính là... Bạn trai..."
Lương Nghiên: "..."
"Con nói thật à? Chuyện khi nào vậy? Mẹ con biết chưa?" Hiển nhiên Lương Nghiên rất ngạc nhiên: "Hôm nay dì xin số điện thoại của con ở chỗ mẹ, còn chưa kịp nói chuyện này với bà ấy. Vừa rồi dì mới gọi điện thoại nói chuyện với bà ấy, chẳng trách mẹ con nói đừng vội giới thiệu cho con, hóa ra con đã có bạn trai rồi?"
"Mẹ con không biết ạ." Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: "Chuyện này con vẫn chưa nói với mẹ..."
"Vậy chắc mẹ con không muốn gấp gáp để con đi xem mắt, cho nên mới kêu từ từ. Thật là chuyện nhầm lẫn mà." Lương Nghiên bất lực nói: "Bên kia lại gọi điện cho dì rồi, chắc đang trên đường tới, giờ phải làm sao mới tốt đây."
Sở Tiểu Điềm nói: "Hay là dì nói với bên kia một tiếng, cứ nói con đã có bạn trai rồi?"
Cô suy nghĩ, cảm thấy làm việc cũng không hay lắm, dù sao Lương Nghiên cũng có lòng tốt, nếu bên kia biết cô có bạn trai còn sắp xếp lần xem mắt này, chắc chắn sẽ trách cứ Lương Nghiên.
"Hoặc là để con nói với anh ta?" Sở Tiểu Điềm nói: "Con sẽ nói thực ra con đã có người mình thích rồi, nhưng vẫn chưa nói cho người nhà biết, cho nên họ mới sắp xếp lần xem mắt này."
Đây chắc là cách giải thích tốt nhất, đôi bên đều không cần khó xử.
"Giờ dì sẽ qua ngay." Lương Nghiên nói: "Cậu ấy vội vàng như vậy, chắc sẽ đến trước dì. Con nhất định phải bình tĩnh. Còn nữa, chuyện này nhất định đừng để bạn trai con biết, nếu bị hiểu nhầm sẽ không hay đâu, cũng tại dì chỉ lo họp không hỏi con trước. Mà con đó, có bạn trai khi nào cũng không nói, mẹ con và dì đều không biết gì cả."
Bên này còn chưa nói xong, mẹ cô đã gọi tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!