"Vậu, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào vậy?"
Đoàn Tiêu đi phía trước, không ngoảnh đầu lại.
Sở Tiểu Điềm đi theo sau anh như một cái đuôi, cô kéo cánh tay anh: "Anh nói đi mà."
Vừa xuống máy bay, dòng người đông đúc, rất nhiều người đều đang nhìn hai người họ.
Hai người cho dù đi một mình trong đám đông cũng là người rất nổi bật. Đoàn Tiêu thì không cần phải nói đến, Sở Tiểu Điềm tuy rằng chỉ cao một mét sáu ba, không tính là quá cao, nhưng dù sao vẻ ngoài của cô, khuôn mặt vẫn luôn dừng lại ở dáng vẻ thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi kia, dù là ngũ quan thanh tú hay làn da trắng trẻo mịn màng đều vô cùng thu hút người khác.
Đây cũng là một trong những ưu điểm lớn của cô… Dù gì cũng chẳng có bao nhiêu người giữ được làn da đẹp như vậy trong tình huống chất lượng giấc ngủ kém.
Hai người này ở cùng nhau là mối quan hệ rất rõ ràng, đặc biệt cô gái còn liên tục kéo áo người đàn ông, làm nũng với anh.
Đúng vậy, ở trong mắt người khác, Sở Tiểu Điềm rõ ràng đang làm nũng, nhưng bản thân cô hoàn toàn không nhận ra chuyện này.
"Em thật sự rất muốn biết, anh mau nói em biết đi mà."
Cô rất tò mò, Đoàn Tiêu nói lần ở công viên không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Nhưng trong ấn tượng của cô, cô thật sự chưa từng gặp anh.
Nếu đã gặp một lần, cho dù chỉ lướt qua nhau, nhìn thấy trong nháy mắt, e rằng cô cũng sẽ không quên, vì dù sao anh cũng quá nổi bật và đặc biệt, khác hẳn với những người trước kia cô từng tiếp xúc.
Cho nên cô rất chắc chắn mình chưa từng gặp anh.
Vậy thì anh gặp cô ở chỗ nào?
Anh còn nhớ, chứng minh vẫn có ấn tượng với cô, vậy thì lúc đó cô đang làm gì?
Trong lòng Sở Tiểu Điềm như có một móng vuốt mèo không ngừng cào cấu, nhưng tiếc rằng sau khi Đoàn Tiêu nói câu đó xong thì không còn nói cô biết gì nữa.
Đoàn Tiêu lấy hành lý, xoay người nhìn Sở Tiểu Điềm vẫn luôn hỏi mình: "Em muốn biết như vậy à?"
Sở Tiểu Điềm gật đầu: "Rất muốn."
Đoàn Tiêu suy nghĩ gì đó một lúc, rồi lấy kính râm trong túi đeo lên và nói: "Nhưng hiện giờ anh chưa muốn nói cho em biết."
Sở Tiểu Điềm: "..."
Tuy rằng khi nói câu này Đoàn Tiêu không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng cô rất chắc chắn anh đang trêu chọc cô.
Vậy nên Sở Tiểu Điềm hơi giận dỗi: "Anh không nói, em sẽ không quan tâm anh nữa."
Cô tức giận xoay người đi, cô biết Đoàn Tiêu ở sau mình, nhưng cô không quay đầu. Bởi vì bước đi nhanh hơn thường ngày nhiều, nên chẳng bao lâu cô đã mệt nhừ. Cô thở hổn hển đi phía trước, bước chân đã chậm lại, nhưng Đoàn Tiêu vẫn luôn đi theo sau cô, nghe tiếng bước chân cũng cách cô khoảng một hai bước.
"Anh đừng đi theo em." Cô xoay người muốn trừng mắt với anh một cái, nhưng bất ngờ đụng vào lồng ngực anh.
Giây tiếp theo, Đoàn Tiêu ghé tai cô, giọng nói vui vẻ, nói thầm một câu.
"Cô Sở, đây là tiền thuê vệ sĩ, em vẫn chưa thanh toán, cho nên… Anh thật sự không thể nào không đi theo em được."
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, khí thế lập tức suy yếu: "Anh… Trước kia anh đã nói, nếu anh đã ở bên cạnh em, vậy chắc chắn em sẽ trả nổi."
Cô suýt thì quên chuyện này, người đàn ông mà cô thích là đối tượng mà bao nhiêu quan chức cấp cao, thiên kim tiểu thư nhà giàu muốn hợp tác hoặc xin giúp đỡ.
Người anh từng bảo vệ nhất định là các nhân vật rất quan trọng, chẳng hạn như bố cô, người từng làm rất nhiều chuyện lớn ở nước J và nước K.
Mặc dù cô tốt xấu gì cũng được coi là tác giả nổi tiếng, nhưng không cao quý như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!