Chương 36: (Vô Đề)

Một giây, hai giây, ba giây…

Sở Tiểu Điềm chưa từng cảm thấy quãng thời gian dài đằng đẵng lại có thể ngắn ngủi như vậy.

Dường như chỉ trong nháy mắt, nhưng trong cái nháy mắt này lại được kéo dài vô hạn.

Cô ở trong lòng Đoàn Tiêu, hơi thở đều đều của anh vây lấy cô.

Cô từng đọc rất nhiều bài tác giả miêu tả nụ hôn đầu nhưng cô chưa có bất kỳ cảm giác gì, cho đến thời khắc này…

Đó giống như sự ngọt ngào tràn ra khắp cơ thể rồi tấn công vào nơi sâu trong linh hồn, cả người mất hết sức lực nhưng lại như tràn đầy sức mạnh… Đó là nhiệt độ Đoàn Tiêu chuyển sang cô.

Cô chưa từng nghĩ đến người đàn ông cứng rắn lạnh lùng này lại có đôi môi mềm mại đến thế.

Giống như sự dịu dàng đặc biệt mà anh ít khi biểu hiện ra ngoài.

Mà cô đã làm tan chảy phần dịu dàng này, quên đi thời gian, cũng quên đi bản thân đang ở đâu.

Thậm chí, cô còn không nghe thấy âm thanh xung quanh, chỉ cảm nhận được mỗi mình anh.

Hai tay cô tóm chặt vai anh, lúc nghẹt thở lúc run rẩy, tất cả mọi thứ đều trở nên không thể kiểm soát.

Cho đến khi Đoàn Tiêu buông cô ra, cô mới quay lại thế giới này.

Nhưng anh không buông tay ngay lập tức, tay anh vẫn còn ôm lấy gáy cô, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

"Đợi anh quay về, có thể cho anh đãi ngộ giống như bọn chúng không?"

"Bọn chúng?"

Lúc này Sở Tiểu Điềm hoàn toàn không thể phản ứng lại, đến khi cô nhìn thấy nét cười nơi đáy mắt của Đoàn Tiêu, cô mới hiểu ra.

Bọn chúng là chỉ Karl và Tuyết Cầu.

Tối qua cô có nói chờ gặp được Karl và Tuyết Cầu, nhất định phải ôm bọn chúng.

Cô không lên tiếng, chỉ cười rạng rỡ nhìn anh và gật đầu: "Ừ."

Đoàn Tiêu lên xe, Z đưa tay chào tạm biệt bọn họ, rồi lái xe rời đi.

Hai phút sau.

Sở Tiểu Điềm bỗng nghe thấy âm thanh chân răng như muốn nghiến gãy của người nào đó.

"Đoàn… Tiêu!"

Tiếng gầm mạnh mẽ này của Sở Hàn Giang quả thật có thể sánh bằng tiếng sấm chớp giữa trời quang, Sở Tiểu Điềm giật nảy mình.

Không phải chỉ mình cô giật mình, những người xung quanh cũng thế.

Thế là đám người xung quanh tản đi còn nhanh hơn cả khi nhận được mệnh lệnh.

Sở Tiểu Điềm rụt cổ, âm thầm muốn bỏ chạy nhưng bị Sở Hàn Giang túm vai lại.

"Con gái ngoan, con vội đi đâu thế?"

Ông đang cười nhưng cái nghiến răng nghiến lợi kia không hề biến mất.

Sở Tiểu Điềm dựng tóc gáy, có cảm giác như bị phát hiện yêu sớm khi còn đi học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!