Chương 35: (Vô Đề)

Làm nũng?

Làm nũng với Đoàn Tiêu?

Đùa gì thế, sao cô có thể làm nũng với Đoàn Tiêu được chứ?

Vốn dĩ Z chỉ nói đùa mà thôi, thấy cô mở to đôi mắt vô tội thì khựng lại, anh ta nói: "Lẽ nào cô vẫn chưa làm nũng với anh ta bao giờ à?"

Sở Tiểu Điềm: "... Đương nhiên không phải!"

Đúng vậy đó! Cô chưa từng làm nũng bao giờ… Nhưng cô chắc chắn sẽ không nói như thế!

Z hiện lên nét cười trong mắt: "Nếu đã xác định mối quan hệ rồi, cô có thể thử làm nũng với anh ta, xem anh ta có đồng ý với cô hay không."

Từ miệng của Sở Hàn Giang, Sở Tiểu Điềm biết được Z tên là Nhiếp Phi Chiến, cũng là một nhân vật lợi hại, hơn nữa cô để ý thấy rất nhiều người trong căn cứ này kinh sợ anh ta, có một số người có lẽ không quen biết Đoàn Tiêu, nhưng nhất định đều biết Nhiếp Phi Chiến.

Cảm giác mà anh ta mang lại cho người khác rất giống Đoàn Tiêu, nhưng một số phương diện nào đó lại hoàn toàn khác biệt với Đoàn Tiêu.

Quan trọng nhất, dưới tình huống nguy hiểm lúc trước, là anh ta đã bắn chết người muốn giết Đoàn Tiêu, dẫn người tóm hết đám phần tử kh*ng b* kia.

Vậy nên, anh ta cũng được coi là ân nhân của bọn họ.

Nếu cô đoán không nhầm, chắc anh ta là chỉ huy cao nhất ở nơi này, sự an toàn của bố cô cũng là anh ta phụ trách.

"Tại sao muốn tôi nói với anh ấy?" Sở Tiểu Điềm tò mò hỏi: "Nếu anh mở lời, anh ấy cũng sẽ đồng ý mà?"

"Tôi nói rồi, bởi vì hiện giờ anh ta là vệ sĩ của cô." Z thản nhiên nói: "Chỉ cần anh ta ở bên cạnh cô thì nhất định sẽ đặt sự an toàn và mong muốn của cô lên hàng đầu, những chuyện khác anh ta sẽ không quan tâm. Đừng nói là tôi, cho dù là bố cô cũng vô dụng."

Sở Tiểu Điềm ngẩn người.

Cô nhớ đến lúc cứu cặp mẹ con lần trước, từ ban đầu Đoàn Tiêu đã giao quyền lựa chọn cho cô.

Bắt đầu từ lúc lên đường, anh thực sự luôn đặt an toàn của cô lên đầu, hơn nữa vẫn luôn cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.

Bỗng nhiên Z cười và nói: "Một phần là trách nhiệm, phần còn lại, cô biết là gì không?"

Đến tối, Sở Tiểu Điềm vẫn không gặp được Đoàn Tiêu, cũng không biết anh đi đâu làm gì.

Sở Tiểu Điềm tìm kiếm dọc đường đi, có không ít người nhìn thấy cô, dù có biết nói tiếng Trung hay không đều sẽ chào hỏi cô.

Cho đến khi có người chỉ đường cho cô.

Sở Tiểu Điềm đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.

"Gâu gâu."

Cô sững sờ.

Nếu cô không nghe nhầm, đó là tiếng của Tuyết Cầu?

Không, cô không thể nghe nhầm được, cô thực sự quá quen thuộc với tiếng của Tuyết Cầu. Nếu không phải cô đang ở nơi đất khách quê người, khi nghe thấy tiếng sủa này e rằng cô đã khom người xuống theo phản xạ rồi, bởi vì giây tiếp theo Tuyết Cầu sẽ lao nhanh vào lòng cô.

Nhưng tại sao cô nghe được tiếng của nó ở chỗ này?

Khi Sở Tiểu Điềm đang nghi ngờ, bỗng nhiên cô lại nghe thấy tiếng sủa hùng hồn: "Gâu."

Là Karl!

Sở Tiểu Điềm cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu lên, vào khoảnh khắc đó có một người nhảy từ trên tầng hai xuống phía trước cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!