"Đang làm gì thế hả? Cút về vị trí của mình hết đi!"
Bên trên có người hét lớn, đám người đều tản đi, nhưng trước khi đi thì ánh mắt đều vô tình hay cố ý lướt qua người Sở Tiểu Điềm.
Là một căn cứ toàn là sinh vật nam, có thể nhìn thấy một người phụ nữ đã là chuyện rất khó khăn rồi, huống hồ còn là người con gái vô cùng xinh đẹp trong truyền thuyết của ông chủ Sở.
Lúc Sở Tiểu Điềm bước xuống lầu, vừa đúng lúc sắp đến giữa trưa, váy trắng dài làm tôn nên màu da trắng tuyết của cô, gương mặt còn hiện lên nét cười dịu dàng và thẹn thùng. Bên cạnh có người nước K nhìn đến mất hồn, lập tức đụng vào người đi phía trước, hai người đều ngã ra đất.
"Đoàn Tiêu."
Cô nhìn người đàn ông trong xe, theo bản năng gọi tên anh, đến khi gọi xong cô mới nhận ra, không ngờ cô đã quen gọi tên anh rồi.
Đoàn Tiêu, chứ không phải anh Đoàn.
Trước kia cô không như vậy.
Sở Tiểu Điềm che miệng, phồng má, dè dặt nhìn phản ứng của anh.
Anh không giận đấy chứ?
Nhưng Đoàn Tiêu dường như không quan tâm, anh gỡ kính râm xuống, nhìn cô và nói: "Lên xe, dẫn cô đến một nơi."
Sở Tiểu Điềm ngẩn người: "Đi đâu thế?"
"Sao, sợ tôi bán cô đi à?"
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: "Vậy thì không có."
Trong mắt Đoàn Tiêu hiện lên nét cười: "Nếu tôi muốn bán cô thật, dù có đến chân trời góc bể bố cô cũng sẽ g**t ch*t tôi."
Sở Tiểu Điềm lẩm bẩm: "Anh còn lâu mới bán tôi đi."
Đoàn Tiêu đeo kính râm lên, che đi đôi mắt.
"Tôi đã nhờ người nói cho bố cô biết chuyện tôi dẫn cô ra ngoài rồi."
Sở Tiểu Điềm gật đầu, ngồi lên xe, cô quay sang nhìn tòa nhà càng ngày càng xa kia.
Nơi hôm qua bọn họ đến chỉ là một góc nhỏ, chỗ đó rất lớn, hình như phía sau còn có công xưởng, rất nhiều công nhân đang bận rộn làm việc.
Phòng cô ở bí mật và cách âm rất tốt, cho nên không nghe thấy âm thanh gì cả, nhưng vừa rồi đi ra cô đã nghe thấy rồi, hình như còn có tiếng binh lính huấn luyện ở gần đây.
"Rốt cuộc bố tôi làm ăn gì ở đây vậy?" Sở Tiểu Điềm hỏi anh: "Vừa rồi tôi không dám hỏi ông ấy."
"Tại sao không dám hỏi? Cô sợ ông ấy làm ăn không đàng hoàng à?"
"Không phải, tôi chỉ sợ ông ấy làm ăn quá lớn, dọa chết tôi."
Đoàn Tiêu im lặng một lát và nói: "Cô biết thứ gì kiếm được nhiều tiền nhất ở nước K không?"
"Cái gì?"
Đoàn Tiêu thờ ơ nói: "Cô chỉ cần biết bố cô là người làm ăn đàng hoàng, việc làm ăn nào kiếm được tiền ông ấy sẽ làm việc đó. Mỗi tháng đều sẽ rút ra một phần lợi nhuận trong đó để tài trợ cho những người vô gia cư ở một số quốc gia đang chiến tranh, cần sự giúp đỡ."
Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ.
Cô luôn biết rằng bố mình là một người tốt.
"Bố cô là một người tốt hiếm thấy." Đoàn Tiêu nói: "Sản nghiệp đen của nước K rất nhiều, chẳng hạn như vũ khí đạn dược, buôn người, thuốc phiện, những thứ này đều kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bố cô lại tẩy chay những thứ này nhất. Bệnh viện xảy ra chuyện mà cô nhìn thấy trên TV lúc trước chính là ông ấy bỏ vốn để xây dựng, ngoại trừ bệnh viện, ông ấy còn xây dựng cô nhi viện, nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi bố mẹ, để người thất nghiệp vào làm ở công xưởng của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!